Heidi
Tác giả: Johanna Spyri
NXB: Văn Học 2011
Tình trạng: Sách tốt. 301 trang khổ 13.5X20.5
Heidi là câu chuyện cảm động, chân thành về sự thiện tâm, tấm lòng vị tha, trong sáng của một cô bé Thuỵ Sĩ tại vùng núi Alps xa xôi. Heidi được yêu thích ngay từ lần đầu tiên hơn 100 năm trước. Tác phẩm này đã được chuyển thể thành phim nhựa và đưa lên truyền hình nhiều lần.
Chuyện kể về một cô bé mồ côi Heidi và cuộc sống bình dị trên núi của em với ông nội, một ông già ai cũng gờm vì "cục cằn, lập dị và khó gần". Khi Heidi bị đưa đến một thành phố lớn, đã xảy ra bao sự náo loạn tức cười; rồi cuối cùng, mọi người phải thu xếp để em trở về vùng núi quê hương. Heidi cùng cậu bạn chăn dê Peter đã làm nên nhiều đổi thay kỳ diệu trong cộng đồng sinh sống của các em.
"Từ ngôi làng Mayenfeld cổ kính và duyên dáng, con đường mòn lượn ngoằn ngoèo qua các bãi cỏ xanh tươi và đầy bóng mát đến tận chân núi, từ triền núi này những đỉnh núi cao sừng sững lạnh lùng nhìn xuống thung lũng bên dưới. Con đường mòn càng lên cao càng rộng hơn và người leo núi không thể đi xa hơn mà không dừng lại, hít thở múi lớp cỏ thấp và nhiều thảo mộc trên núi thơm phức, vì con đường dốc đứng dẫn thẳng lên các đỉnh cao bên trên.
Một buổi sáng tháng Sáu đẹp nắng, có thể nhìn rõ hai người đang leo lên con đường núi nhỏ hẹp. Một cô gái cao, dáng vóc khoẻ mạnh, người kia là một cô bé bị nắm tay lôi đi, đôi má bé nhỏ của em hồng rực vì nóng, màu đỏ thắm rõ đến nỗi có thể nhìn thấy qua làn da cháy nắng đen nhẻm. Cũng chẳng lấy gì làm lạ, vì bất chấp mặt trời tháng Sáu nóng bỏng, đứa trẻ ăn mặc như để phòng giá rét cắt da. Trông em không quá năm tuổi, còn theo dáng người thì rất khó đoán, vì em mặc hai ba bộ quần áo, bộ nọ lồng ra ngoài bộ kia, ngoài cùng là một chiếc khăn quàng dày sụ bằng len màu đỏ quấn quanh làm thân hình bé bỏng của em chẳng còn ra hình thù gì. Đôi bàn chân nhỏ nhắn đi giày leo núi dày cộp, đóng đinh, nên em bước đi chậm chạp và khó nhọc trong tiết trời nóng nực. Cả hai chắc phải rời thung lũng khoảng một giờ mới tới một thôn nhỏ tên là Dorfi nằm giữa quãng đường trên núi. Đến đây, hai gì cháu được tứ phía chào hỏi, người thì gọi từ trong cửa sổ, người đứng ở cửa ra vào, có người ra hẳn bên ngoài, vì cô gái đang ở quê nhà. Tuy vậy, cô không ngừng đáp lại lời chào hỏi của bạn bè, mà đi qua cho đến tới một trong những ngôi nhà cuối thôn. Đến đây, một tiếng nói vọng ra từ trong cửa:
- Dete, đợi một tý, nếu cô lên cao hơn, tôi sẽ đi cùng với.
Dì Dete đứng lại, đứa bé lập tức thả ngay tay ra và ngồi phịch lên mặt đất.
- Cháu mệt à, Heidi? - Dì Dete hỏi.
- Không ạ, cháu nóng quá! - Đứa trẻ trả lời.
- Bây giờ dì cháu ta phải lên đỉnh núi. Cháu chịu khó đi thêm tý nữa, bước cho dài ra, độ một tiếng nữa là đến nơi. - Dì Dete nói, giọng khích lệ....."