Tứ Thập Nhất Pháo
Tác giả: Mạc Ngôn
NXB: Văn Nghệ 2007
Tình trạng: Sách tốt, 740 trang khổ 13X21
Bạch hòa thượng, ở quê tôi người ta thường gọi những đứa trẻ thích nói dóc là “Thằng Pháo”.
Nhưng những gì tôi đang kể cho người nghe đây, câu nào cũng là sự thật…
(trích Tứ Thập Nhất Pháo).
"Một buổi sáng mùa đông năm ấy - đó là ngày gì? cậu mấy tuổi? đại hoà thượng Lan, người đã có một cuộc đời lưu lạc tứ phương, hành tung vô định đang tạm thời ẩn thân trong ngôi miếu hoang tàn này mở mắt, dùng một chất giọng thoạt nghe tưởng như những âm thanh vang lên từ những hang động thâm u hỏi tôi. Bất giác, tôi phát lạnh run, trong khi đây lại là một ngày nóng bức của tháng bảy âm lịch.
- Đó là năm một chín chin mươi! Bạch hoà thượng, lúc ấy tôi vừa tròn mười tuổi - tôi hạ giọng trả lời ông.
Đây là ngôi mêíu Ngũ Thông Thần, nằm giữa hai thành phố nhỏ cực kỳ hoa lệ. Nghe đâu là tổ tiên của thôn trưởng họ Lan đã bỏ tiền ra để xây dựng ngôi miếu này. Tuy nó nằm sát với một con đường lớn, nhưng hương khói lạnh tanh, mạng nhện giăng đầy trên cửa, mùi bụi bặm, mùi mốc, mùi thơi gian rêu phong lan toả khắp trong miếu. Trên chỗ vỡ của bức tường bao quanh miếu, một người đàn bà mặc áo xanh, mái tóc dắt một đoá hoa hồng đỏ đang nằm vắt vẻo. Tôi chỉ có thể trông thấy gương mặt trắng mờ mờ và bàn tay xinh đẹp đang chống cằm của bà ta, chiếc nhẫn trên ngón tay lấp loá dưới ánh mặt trời. Người đàn bà này khiến tôi nhớ đến căn nhà lợp ngói nguy nga đồ sộ của nhà địa chủ họ Lan được trưng dụng và cải tạo thành trường học trong thôn, đêm đêm vào lúc canh ba, người đàn bà này thương hay thoắt ẩn thoắt hiện trong ngôi nhà và kêu lên những âm thanh khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Đại hoà thượng đang ngồi một cách tự tại trên một chiếc thảm bằng lá xương bồ trứơc bức tượng Mã Thông Thần sứt mẻ và đầy bụi bặm. Trông ông giống một con ngựa đang mê mệt trong giấc mơ của riêng mình. Trong tay ông là chuỗi hạt màu đỏ sậm; chiếc áo cà sa mặc trên người trông như được may bằng một loại giấy đang ướt sũng nước, có cảm giác là ông chỉ cần cựa mình là nó sẽ rách lả tả. Ruồi đang bâu kín trên đôi vành tai của đại hoà thượng, nhưng kỳ lạ là bọn chúng chẳng hề đậu trên cái đầu trọc và mặt của ông. Trong vườn có một cây hạnh cực lớn, chim chóc đang hót véo von trên cành, trong tiếng hót của chim còn có cả tiếng mèo kêu. Đó là một đôi mèo hoang, một đực một cái, thường ngủ dưới gốc cây, ngủ dậy là leo lên cành cây rình bắt chim...".