San Hô Đỏ
Tác giả : Di Li
NXB: Văn Học
Tình trạng: mới 95%
Là tập truyện ngắn mới nhất của nhà văn Di Li sẽ được ra mắt vào tháng 9 năm 2012. Được nhà văn Phạm Ngọc Tiến viết lời bình:
"Mười truyện ngắn xinh xẻo dù được khoác bằng cái áo tưng tửng của hiện thực đời sống. Một đời sống luôn xê dịch, thoắt ẩn thoắt hiện đây đó. Một đời sống chen lấn giữa thực và ảo. Một đời sống đa dạng từ tình yêu con trẻ hồn nhiên đến những đúc kết cay đắng của tình đời, tình người. Một đời sống có tất cả từ lam lũ lập nghiệp đến vương giả tận hưởng. Một đời sống có thù hận, chán chường đến si mê cuồng dại. Một đời sống ta có thể đã sống đã gặp nhưng cũng có thể chỉ trong giấc mơ, trong khát vọng. Tất cả đều cảm được. Tin được. Tôi gọi nó là những trải nghiệm. Trải nghiệm của Di Li.
Để có những trải nghiệm này, Di Li đã sống thực sự là Sống. Và “San hô đỏ” được cô viết ra vẫn bằng những khao khát sống như những gì cô đã thể hiện bấy nay. Một lối viết sinh động, tiết chế được từ ngữ, làm chủ được cảm xúc, biết thao túng hoàn cảnh, dẫn dắt độc giả vào những trải nghiệm rất riêng của mình bằng trí tưởng phong phú trên cái nền vững chắc của học vấn kiến thức.
Rất hấp dẫn."
Trích đoạn
"Tôi run run miết màu xanh láng bóng trên mặt bưu ảnh. Đó là một tấm bưu thiếp nằm lẫn trong bộ tranh phong cảnh biển không đặc sắc, dựng trên một kệ gỗ ở quầy lưu niệm.Tấm ảnh được chụp từ trên cao, lấp lánh những vân nước biển xanh biếc đã nhạt màu chiều, và từ góc ảnh, một cù lao màu lục nhô ra cùng cát trắng. Chân tôi hẫng trên mặt đất, tưởng chừng trôi dạt trở lại vào giấc mộng kỳ lạ của mùa thu năm ngoái: Chiếc trực thăng xè xè trên mặt biển và gió lưng chừng trời thốc bời tóc. Phía dưới là những vân nước biển dịu dàng che giấu thăm thẳm bí ẩn trong lòng đại dương, và khi một cù lao xanh bất ngờ hiện ra giữa khuôn hình của giấc mơ, tôi hét to át cả tiếng cánh quạt đang ầm ĩ “Gì thế kia?” – “Francis”. Người trả lời ở ngay sau lưng tôi, vô hình với giọng nói ấm áp, dịu dàng và nụ cười trìu mến, cảm thông, vẻ cảm thông đối với nỗi háo hức tội nghiệp. Tôi không nhìn thấy nụ cười của người vô hình, chỉ cảm thấy thế. Và chính cái sự phi logic đó gọi là giấc mơ. Rồi tôi trằn trọc cho đến sáng, trong tiếng lặp đi lặp lại của âm điệu dịu dàng, ấm áp và giễu cợt: Francis… Francis… Francis…
Cái cù lao Francis thần tiên ám ảnh và che chở tôi trong suốt một thời gian dài. Tôi thèm được nghe lần nữa giọng người ấm áp, mà không bao giờ gặp lại từ những cơn ác mộng bủa vây trong một cuộc rượt bắt dài vô tận. Và giờ cái cù lao xanh ngắt ấy đang ở trong lòng bàn tay tôi, mà vì lạc đường, tôi mới tình cờ rẽ vào con phố nhỏ xíu này.
- Francis.
Tôi nghe dưới chân mình chao đảo, như chứng kiến lần động đất đầu tiên trong đời giữa mùa hè năm 1983. Hồi lâu tôi không dám quay đầu lại, cứ đứng chết sững từng ấy, giữa những ánh mắt vô cảm bằng gỗ phết xanh của lũ búp bê.
- Il est Francis (Đây là Francis. BT)
Giọng nói ấm áp và quen thuộc đã hầu sát bên vai tôi. Lần này không khí di chuyển đẩy đưa một mùi thơm nồng ấm gần gũi, và một ngón tay khổng lồ rám nắng đặt nhẹ lên tấm bưu thiếp.
- Francis. Tôi đã từng đến hòn đảo này để lặn tìm san hô.
Người đàn ông thử nói bằng tiếng Pháp, rồi lặp lại bằng tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Ý khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, mà nếu không có ánh đèn chói vàng trong tiệm, ắt hẳn đã phát hiện ra hai gò má tôi tái nhợt đến tận mang tai. Tôi hiểu hết ngần ấy câu, không phải bằng ngôn ngữ, mà bằng nguồn năng lượng truyền tin siêu hình đã trở thành huyền thoại của giới ngoại cảm. Tôi xoay lại, đối diện với một thực thể có thật. Người đàn ông có nước da nâu, đội chiếc mũ vải rộng vành, ánh mắt và nụ cười nhảy nhót tươi vui trên khuôn mặt còn nguyên vết xanh vừa cạo kéo dài sang hai bên má. Tôi nói bằng hơi thở, khó khăn như vừa chinh phục đỉnh Everest.
- Où est-il, Ile Francis? (đảo Francis đây a?BT).
Lần này người khách lạ cũng trả lời bằng tiếng Pháp, cùng lúc rà ngón tay lên tấm bản đồ:
- Ở đây, ngay giữa Địa Trung Hải, nằm giữa đảo Goya và Alghero(1), quê hương tôi, cũng là thủ đô của san hô đỏ. Nhưng vì nó bé quá nên người ta không vẽ lên bản đồ.
Anh nhấc một vòng san hô kết kép từ khay gỗ và đung đưa trước mặt tôi. Tôi đưa tờ giấy bạc cho người chủ tiệm để đổi lấy tập bưu thiếp rồi bước ra cửa. Cái thực thể không rõ thực hay mơ kia bước theo tôi, giọng nói ấm áp bao trùm lên nỗi cô độc đã vây hãm suốt tuần lễ nơi thành phố tuyệt đẹp này.
- Tôi là Mars, còn tên em?
Chúng tôi đang đứng ở một nơi nào đó giữa thành Grasse, thủ đô nước hoa của thế giới, bị bao quanh bởi những con phố cổ kính trải đá hộc. Mùi hương của ngàn vạn loài hoa vẫn còn lẩn quất trong không khí sau khi Lễ hội Hoa Nhài đã kết thúc từ rạng sáng. Đêm hôm qua tôi cũng bị lạc đường, khi đứng trên một trong những con phố na ná nhau này, ù tai vì những âm thanh rộn rã trong tiếng nhạc của lễ hội Carnival. Đến khi thấy má ướt lạnh vì dòng nước tự nhiên thường ứa ra những lúc cô độc, tôi mới rẽ vào một con hẻm và bắt taxi về khách sạn, để nguyên áo quần bám đầy những cánh hoa thơm nức và nằm lặng trên giường đến tận tảng sáng.
- Tối hôm qua chắc em cũng xuống phố xem Fête du Jasmin(2)?
- Có, tôi có xem.
Kỳ lạ khi tôi đáp lại âm điệu gần gũi của một người xa lạ bằng những ngữ từ cụt ngủn, trong lòng sợ nhỡ đâu thái độ vô cảm của mình sẽ đuổi anh ta đi mất. Mars đoán tôi không phải khách du lịch. Tôi bảo phải, tôi đi dự một cuộc triển lãm hương liệu với vai trò là giám đốc quan hệ công chúng cho một hãng nước hoa. Thực chất nhiệm vụ của tôi là phiên dịch cho bà chủ hãng thì đúng hơn, một người đàn bà làm giàu nhanh chóng bằng nghề buôn phế liệu, chứng khoán và bất động sản, giờ muốn sở hữu một thương hiệu nước hoa mang tên mình. Giống như Shakira, Jennifer Lopez hay Paris Hilton, chai nước thơm màu hoa đào của bà in nhãn hiệu Thảo Hương theo tên khai sinh Cấn Thị Hương, thứ mùi mà chỉ cần mở nắp lọ trong khi bị bịt mắt, người ta dễ dàng hình dung ra một người đàn bà có ngấn mỡ cằm, môi gắt như quết trầu, phấn dày trắng lốp và váy dài kim tuyến bó sát thân hình căng nứt đang xài nó. Nữ nhân dùng Thảo Hương, rất tiếc không được như ý của người khai sinh ra nó. Bà muốn tôi nhắm vào các khách hàng sang trọng, chứ không phải những bà đồng cần xức nước hoa lên hầu đền, những bà hàng vải sạp đi dự đám cưới hay một cô công nhân đang muốn tìm chồng. Và trong vòng năm tiếng đồng hồ nữa thì tôi sẽ cùng người sắp sáng lập thêm ba dòng nước hoa mới đáp máy bay để trở về Sài Gòn.
- Em có muốn một ly cà phê Grasse trước khi lên máy bay không? – Mars quay sang nhìn tôi. Đôi mắt nâu ấm áp.
Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê vỉa hè, vây quanh bởi những giò hoa Dạ yến thảo và Phong lữ hồng tím đu đưa trên những hàng rào giả bằng gỗ trắng. Mùi Capuccino nồng nàn lan tỏa trên vỉa hè lấp loá nắng non.
- Ở Grasse vui chứ? Khắp vùng Côte d’Azur này không tìm đâu ra một nơi có thể ngủ yên giấc như Grasse. Marseille, Nice, Cannes lúc nào cũng nườm nượp khách du lịch và quán bar. – Mars nói tiếp rằng anh chỉ quen với đại dương và những bãi biển vắng người.
Tôi không muốn thú nhận rằng mình chẳng thích thú gì Grasse, ngoại trừ khoảnh khắc này. Một người phụ nữ không bao giờ nên nói thật rằng mình đang cô đơn, đặc biệt là với một người xa lạ. Nhưng Mars không xa lạ. Anh đã xuất hiện mơ hồ trong giấc mộng tiên tri của tôi.
- Tôi không có số điện thoại cố định vì thường xuyên di chuyển khắp các đại dương. Cho tôi số điện thoại của em, rồi sẽ có một ngày đẹp trời chúng ta gặp lại nhau.
- Bằng cách nào? – Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn.
Mars lôi từ trong ba lô một tấm bản đồ Việt Nam, rồi chỉ một chấm nhỏ ở vùng eo thắt màu xanh dương của chữ S.
- 17°10’ vĩ bắc và 107°21’ kinh đông. Em biết chỗ này không?
- Cồn Cỏ?
- Đúng. Tôi chưa đến Việt Nam, nhưng tôi biết Cồn Cỏ.
- Dường như anh có các loại bản đồ trên đời?
- Không, chỉ một vài nơi như eo biển Gibraltar, Catalan, đảo Cape Verde, Nhật Bản, Đài Loan và Việt Nam, những vùng biển có san hô đỏ.
Mars lựa tấm thiếp có hình đảo Francis, lật mặt sau rồi ghi số điện thoại của tôi, đoạn cất vào trong túi và đứng dậy.
- Chúc em một chuyến bay tốt lành.
***
Tôi nhận được cuộc gọi của Mars qua số điện thoại bàn. Chuông reo lúc 9 giờ sáng.
- Mars đây. Anh… gọi… điện thoại… di động… cho em… không được. - Giọng tiếng Việt đầu dây bên kia không âm sắc và nhát gừng như đang đánh vần từ một quyển sách vỡ lòng để trước mặt.
- Ôi Mars. – Tôi nhỏ nước mắt thật, vì hai niềm vui cùng một lúc.
- Anh… gặp… em… ở đâu?
Nhiều thời gian sau, tôi vẫn không quên được khoảnh khắc đứng chết lặng trên đôi giày đế bằng để khỏi lao vào lòng Mars giữa phố xá đông người. Có những con người mang lại cho ta cảm giác thân thiết ngay từ lần đầu gặp mặt, giống như thể ta đã ở bên họ từ tiền kiếp. Mars cũng nói như thế. Anh nhìn tấm bưu ảnh chụp hòn đảo Francis qua gáy tôi. Và mỗi lần kéo dài hơi thở ấm rực từ bờ vai, qua lớp lông tơ trên gáy đến vành tai làm tôi tê dại tận năm đầu ngón tay, Mars thì thầm rằng ngay từ lúc ấy anh đã cảm thấy vô cùng gần gũi với những lọn tóc tơ lòa xòa trên gáy người phụ nữ xa lạ đang xây lưng trước mặt.
Mars thuê một ngôi nhà trong hẻm quận 1 để gần với căn hộ thuê của tôi. Ở thành phố này, cả tôi và Mars đều là những kẻ ở tạm. Ngoài những thông tin chúng tôi cung cấp cho nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi ở Grasse, tôi chỉ biết thêm Mars không bao giờ đi ngủ trước 4 giờ sáng và thức dậy trước giờ ăn trưa, anh thích ăn các loại đồ cay, từ tiêu, ớt, quế, bạc hà cho đến mù tạt. Cũng rất lâu sau này, khi đã không còn sự hiện hữu của anh trong cuộc đời, tôi mới nhận ra cả hai chúng tôi chẳng biết gì nhiều về nhau. Từ năm giờ chiều cho đến tận sáng hôm sau, tôi không thể rời cậu nhóc Xu Xi tí hon của mình, và từ sáng đến năm giờ chiều, tôi thuộc về những chai nước hoa rẻ tiền luôn cố gắng vạch chiến lược tìm kiếm khách hàng sang trọng. Tôi chỉ có thể gặp Mars vội vã những buổi trưa muộn. Vì thế giấc ngủ bên Mars luôn giống như những đêm trắng nhợt nhạt ủ ê ngoài rèm cửa. Quá khứ của tôi được đọc qua chứng nhân duy nhất là Xu Xi, còn quá khứ của Mars, hiện hữu tới lui trên những mẫu vật san hô và các dụng cụ thí nghiệm vương vãi khắp các giá kệ và táp đờ nuy. Mỗi dấu tích xù xì lại đánh dấu một hốc sâu dưới đáy đại dương, mà Mars, một nhà nghiên cứu san hô, thuộc lòng đáy biển Địa Trung Hải còn hơn những đường phố nhằng nhịt ở quận 1.
Những ngày cuối tuần, Mars thường gọi về cho tôi thông báo rằng anh đang ở một vùng biển nào đó cách Sài Gòn vài trăm cây số. Và có thể chỉ đến tối, anh tiếp tục gọi điện để thông báo rằng đang đứng trước cửa nhà tôi. Một lần Mars gọi cho tôi giữa lúc trời đang mưa như trút nước vào bóng đêm “Anh vừa thuê được một chiếc xe hơi dài hạn. Chỉ còn năm phút nữa là đến nhà em”.
- Mars - Tôi thì thào. – Xu Xi vừa mới ngủ xong.
- Anh sẽ đợi. Anh chỉ cần gặp em năm phút, nếu không thì đừng hòng đêm nay anh chợp mắt được.
Tôi lo lắng nhìn xuống đôi mắt nhắm nghiền với hai mí đụng đậy thi thoảng trong giấc mơ. Tôi chưa dám để Xu Xi một mình thêm lần nào nữa.
Tôi cũng chưa lần nào dám để Mars xuất hiện trong phòng khách khi Xu Xi đang ngủ. Trong mắt Xu Xi, Mars là người bạn quý hóa chưa từng thấy và mọi nỗi dằn vặt trong cuộc đời khiến tôi thậm chí cảm thấy tội lỗi ngay cả khi bỏ Xu Xi ngủ một mình dù chỉ để ngồi xem một bộ phim qua màn hình ti vi ngoài phòng khách. Nhưng lần này là Mars, người đã đi từ một lục địa khác đến tìm tôi và giờ đang kiên nhẫn dưới mưa trong suốt gần một tiếng đồng hồ. Tôi sẽ sàng rời khỏi giường ngủ, cẩn thận khóa trái tất cả những gì có thể gọi là cánh cửa. Mars không ngồi trong xe. Anh đang đứng tựa lưng vào thành xe, tay phải khoanh chặt vào lồng ngực và sống mũi thẳng đang hướng chăm chú lên ngọn cây trước mặt. Anh cũng cầm một chiếc ô rất rộng. Nhìn nghiêng, cái bóng khổng lồ nhẫn nại của Mars khiến tôi muốn khóc. Vừa thoáng thấy tôi, Mars đứng thẳng dậy, ánh mắt rạng rỡ.
Chúng tôi yên lặng trong xe. Chiếc xe mà Mars thuê được cũ không thể tin nổi. Tôi không nhào vào lòng Mars như đã tưởng tượng từ lúc nhấn cầu thang máy. Mars cũng vậy, dường như anh giữ đúng lời hứa chỉ gặp năm phút. Dưới ánh đèn mờ tối, anh đưa tôi chiếc dây chuyền mặt san hô sẫm đỏ như huyết.
- Cho Ngày của mẹ(3). Anh thay mặt Xu Xi của em.
- Tôi cảm ơn Mars bằng đôi mắt đã hơi mờ đi. Tôi nói anh nên cẩn trọng trong những chuyến lặn biển vì các phương tiện bảo hiểm ở Việt Nam không được an toàn như trên Địa Trung Hải. Anh nói tôi cần giảm áp lực công việc vì Xu Xi chỉ có tôi là duy nhất. Chúng tôi ngắm mưa rơi lã tã dưới ánh đèn đường tím ngắt thêm hai phút rồi Mars khuyên tôi nên trở về nhà. Tôi giơ tay tạm biệt Mars và mở cửa xe đi vào bóng tối. Gót giày của tôi đã lọc cọc dưới nền nhựa ẩm ướt hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng nổ máy của Mars. Tôi dừng lại. Chiếc xe màu ghi cũ kỹ vẫn đứng im lặng dưới mưa như dường sứ mệnh vận chuyển của nó đến đây là hết, động cơ xe từ nay sẽ vĩnh viễn nghỉ ngơi trong viện bảo tàng. Nó cũng cô đơn và ngủ quên giống hệt cuộc đời đã qua của tôi, để chờ đến ngày được chạy nốt một vòng quanh thành phố, thế là mãn nguyện với một đời chuyên chở trong những lịch trình buồn tẻ dài bất tận. Tôi vừa khóc vừa chạy lại chiếc xe, vội vã mở cửa, cuống quýt vùi đầu vào lòng Mars. Anh cũng cuống lên theo tôi. Hơi thở quen thuộc và mùi da thịt trên ngực anh khiến tôi chìm vào những cơn sóng trào ấm áp giữa mênh mông Địa Trung Hải. Tiềm thức dữ dội của tôi trôi giữa những đám mây êm ái trên cù lao thần tiên Francis. Tôi như lên cơn sốt bởi tất cả những gì nóng rẫy từ Mars đang xâm chiếm và chế ngự đến từng tế bào. Những giọt tí tách bên ngoài bỗng chốc ầm ào thành cơn bão. Nước dềnh lên tưởng chừng cuốn trôi cả chiếc xe rệu rã, kiên cường ra tận đại dương. Tôi ngụp lặn trong một miền siêu thực cuồng si và ngọt ngào, trước mặt tôi là sao Hỏa, giông tố và những xù xì của san hô dưới đáy biển sâu. Chỉ còn tiếng gió tạt nước mưa đập vào thành xe và âm điệu gấp gáp của Mars là giúp tôi hiểu chút gì của hiện thực mê cuồng.
***
Theo thói quen thù ghét mọi lịch trình và sắp đặt của Mars, tôi cũng đến căn hộ của anh bất cứ khi nào tôi muốn. Nhưng phần nhiều tôi đối diện với một căn hộ không có Mars. Bất kể thế nào tôi thường tự mở khóa vào mà không bấm chuông. Tôi dọn dẹp giúp anh. Nhiều lần tôi gặp may khi anh chỉ chạy xuống siêu thị dưới tầng hầm, nhưng cũng có quãng thời gian Mars đi khỏi Sài Gòn tận vài ngày. Những lúc ấy anh thuộc về thế giới của đại dương và san hô. Tôi xem thế giới của anh qua ảnh chụp anh mang về và trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi hốt hoảng nhận ra thế giới của anh xa xôi, bí ẩn biết bao. Tôi chẳng hiểu gì về nó và không chia sẻ chút gì được với anh hết. Cũng như anh vời vợi với một hồi ức sống động và day dứt của tôi trên những nẻo đường Hà Nội. Quá khứ của chúng tôi không chạm nhau, tương lai của chúng tôi cũng sẽ chẳng chạm nhau, chỉ có hiện tại – tôi và Mars yêu nhau cuống quýt, điên cuồng và vội vã.
Trước đó anh cũng tặng tôi một cây san hô nhỏ xù xì có màu đỏ sậm. Nó đã từng nằm trong một hốc sâu vô danh nào đó dưới lòng đại dương, sống đời động vật thở hít giữa vùng nước tăm tối, rồi chết đi trên mặt bàn phòng khách tràn ngập ánh sáng của tôi. Tôi không dám nhận cây san hô và giải thích rằng người Việt coi san hô cũng giống như rễ cây si, mỗi rễ là một ngôi nhà cho linh hồn lang thang tìm nơi cư ngụ. Biết bao linh hồn vất vưởng dưới đáy biển sâu núp nhờ cây san hô này. San hô đỏ lại càng đáng sợ hơn, nó ngấm máu thịt của không biết bao nhiêu sinh linh bất hạnh mới có được màu đỏ ma quái nhường ấy. Giờ tôi nuôi cây san hô trong nhà, khác nào rước theo vô khối vị khách không mời từ dưới lòng biển. Tôi chứng minh tiếp, hồi mẹ tôi còn sống cũng có nuôi một cây san hô. Sau hễ lần nào đi qua chỗ san hô đứng cũng thấy lạnh cả người, rồi mẹ tôi đau ốm suốt nên phải vứt cây san hô đi. Mars cười ngất bảo nếu như vậy thì giờ trên người anh đang cõng theo vô số vị khách không mời. Ở đây này, Mars chỉ lên lồng ngực rám nắng lấp xấp lớp lông tơ sẫm màu. Đây nữa này, anh kéo tôi rà lên má, xuống cổ, xuống vai, xuống bụng rồi giữ nguyên tay tôi ở đấy. Tôi nghe cả cơ thể Mars căng lên rồi phập phồng qua hơi thở dồn dập. Anh thì thầm trên môi tôi.
– San hô đỏ đại diện cho sao Hỏa, nó sẽ mang lại cho em nghị lực, sức sống và lòng dũng cảm.
Lâu dần tôi thấy gần gũi với những cây san hô. Hễ cứ nhìn thấy ở đâu có san hô là tim tôi nhói lên trìu mến. Thậm chí một cây san hô trên màn hình ti vi cũng khiến tôi day dứt về Mars. Nhưng rồi cái điều tôi sợ nhất ấy cũng đã đến. Sau một năm, hai tháng, mười bốn ngày, Mars ôm chặt lấy tôi trong một buổi chiều không ngơi nắng.
- Anh sắp phải đi, em đi cùng anh nhé.
- Ôi Mars, anh thừa biết mà, em còn có Xu Xi.
- Ừ anh biết, anh biết. – Mars mỉm cười, anh ôm tôi chặt hơn. – Có một người đàn ông duy nhất trên đời anh không cạnh tranh được và đầu hàng hoàn toàn, đấy là Xu Xi.
Chúng tôi không còn cách nào khác. Cuộc sống của Mars là những nẻo đường bất tận xù xì dấu vết san hô. Anh yêu tôi nhưng cũng yêu những đáy biển đầy các sinh vật kỳ quái mà tôi không chút gì hiểu nổi. Tôi không thể giữ anh lại trong cái thành phố ngột ngạt khói xe và mùi dầu rán này. Ở đây anh sẽ cô đơn và bất hạnh. Cũng như tôi sẽ cô quạnh và lạc lõng khi đi theo anh, cho dù cả hai chúng tôi có nhau.
- Bao giờ anh đi? – Khó khăn lắm tôi mới cất lời, cố gắng vùi sâu hơn vào lồng ngực Mars để anh khỏi phải nhìn thấy đôi mắt bất lực của tôi.
- Anh chưa biết. Chắc cũng sẽ còn lâu.
Mars không biết làm gì khác ngoài ôm riết lấy tôi. Nỗi đau của tôi không thể an ủi bằng lời và sự va chạm của cơ thể chỉ càng khiến cảm giác mất mát thêm tuyệt vọng. Tôi ôm lấy bờ lưng rộng lớn của Mars bằng một cái ôm bấu víu. Tôi hôn Mars bằng nụ hôn của lần cuối cùng. Và chúng tôi xâm chiếm nhau theo cách sáng sớm mai là bình minh của ngày tận thế.
Tôi an tâm thấy Mars vẫn đến chơi với Xu Xi vào mỗi cuối tuần. Anh vẫn đi siêu thị tích đầy đồ ăn cay vào tủ lạnh và thi thoảng vẫn vắng mặt khỏi Sài Gòn vài hôm để chạy theo những mẫu vật dưới lòng biển xanh. Cho đến một ngày, tôi nghe tiếng khóa cửa lách cách dưới tay lạnh lùng hơn thường lệ. Phòng khách, buồng ngủ và gian bếp của anh cũng có vẻ gì đó khó diễn tả, mặc dù thoạt nhìn chẳng thứ gì suy suyển. Chăn gối của Mars vẫn ngổn ngang luộm thuộm, báo cũ và đĩa nhạc vẫn vương vãi, ly tách chưa rửa còn nguyên. Tôi dọn dẹp. Tôi bỏ đi lọ hoa cũ và thay vào đó một bó lam tường. Tôi lau chùi bàn viết và rỗ thẳng đống sách báo. Tôi bật bản hòa tấu Mandolin và tự thưởng thức một chút cà phê nâu trong tách của anh. Tôi ngậm vài viên đậu Hà Lan bọc mù tạt cay xè còn sót lại trên chiếc đĩa con đầu giường. Rồi sau rốt tôi chui vào chăn chờ đợi vì có lẽ Mars lại chạy đi mua một vài thức gì đó như mọi hôm, cho đến khi năm đầu ngón tay tội nghiệp của tôi chạm vào tờ giấy phẳng phiu trên nệm mà gối chăn đã vô tình ngụy trang nó.
“Tha lỗi cho anh vì đã rời đi thế này. Bởi nếu nhìn thấy em, anh sẽ không thể đi được mất. Chuyến bay của anh cất cánh lúc 3 giờ chiều. Hôn em và Xu Xi”.
Chiếc đồng hồ báo thức mà Mars vẫn vừa nhắm mắt vừa chửi rủa nó những lúc réo lên hồi chuông báo do chính anh cài đặt đang thản nhiên chỉ đến số 3 giờ 3 phút 30 giây. Tôi vùi sâu hơn vào trong chăn để tiếng khóc khỏi làm phiền toàn bộ cư dân đang bận rộn của Sài Gòn. Nhưng mùi hương quen thuộc của Mars vẫn ủ nguyên trên từng sợi vải thậm chí còn khiến tôi khóc to hơn. Cho đến lúc này, tôi nhận ra rằng mình không có chút gì để liên hệ với Mars ngoài một địa chỉ e-mail. Mars có thể tìm thấy tôi nhưng tôi không thể tìm thấy Mars nếu tôi muốn.
Tôi ở lại trong căn hộ của Mars cho đến tận khi nắng Sài Gòn đã nhạt.
Tôi bước ra ngoài phố và kiên nhẫn đứng lẫn vào hàng người đang xếp hàng trên yên xe giờ tan tầm. Sài Gòn hôm nay 38 độ. Nắng nóng, nhọc mệt, chán nản và tù đọng đang bao phủ lên những khuôn mặt người nhẫn nại trong dãy kẹt xe. Tất cả họ đều vừa rời sở làm và sáng mai lại tiếp tục xếp hàng trước những cột đèn xanh đèn đỏ để bắt đầu vòng quay đơn điệu của một ngày mới. Đây chính là hiện thực của tôi, còn Mars, chỉ là một giấc mơ tuyệt đẹp mà trong đó tôi bay lượn trên cù lao Francis thần tiên. Không khí bị bóp ép và cô đặc đến mức tôi thấy mọi thứ xung quanh và bản thân mình đang bắt đầu tan chảy. Tôi miết đầu ngón tay lên viên san hô trên cổ để tìm kiếm sức mạnh và sự an ủi. Nhưng nó biến đâu mất rồi. Tôi hoảng hốt. Tôi nhìn quanh bằng cặp mắt khiến những người xa lạ khó chịu. Chẳng lẽ viên san hô cũng tan chảy rồi sao? Trong phút chốc, tôi thấy cả tôi, cả Mars, cả thành phố Grasse đẫm mùi hương, cả Sài Gòn nồng nặc khói xe, những rễ san hô sậm đỏ như máu, những chai lọ đựng nước thơm rẻ tiền và cả hồi ức ưa dằn vặt của tôi bỗng đâu cùng tan chảy và trôi tuột vào trong giấc mơ. Và dưới kia, chỉ còn cù lao Francis xanh êm bồng bềnh trên mặt nước biển."- (Trích San Hô Đỏ)