Còn hàng
Giá: 45.000₫
  • Nhà sản xuất: Nhã Nam
  • Mã sản phẩm: NN0488
  • Tình trạng: Còn sách

Oẳn Tù Tì Trò Chơi Tình Ái
Tác giả: Hoàng Nguyện
NXB: Phụ Nữ 2011
Tình trạng: sách tốt, 335 trang khổ 14X20.5

“Sự nồng ấm được ban tặng bởi lòng thương hại, trên thực tế còn băng buốt khôn cùng. Hy vọng em đừng tuyệt tình, để cho anh giữ một niềm hy vọng, để cho anh được cố gắng vì em!” Đó là lời của Khắc Lạc, một chàng họa sĩ tuổi ngoài đôi mươi với Đóa Lệ, cô gái cô độc cập kề tuổi băm suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc. Nhưng nàng vẫn ngần ngại bâng khuâng, bởi tình yêu đối với nàng sao giống ảo ảnh hư vô, vả lại, bên cạnh Khắc Lạc còn có Kỳ Tường, chàng trai bảnh mã nhiệt thành với sức lôi cuốn mãnh liệt…

“Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!” Một chuyện tình tay ba cuối cùng đã được những người trong cuộc giải quyết bằng một trò chơi. Trò chơi thì kết thúc nhưng bầu không khí lãng mạn tinh tế của tác phẩm Hoàng Nguyện còn vương vấn mãi nơi trái tim độc giả.

***

Trích Oẳn tù tì - Trò chơi tình ái

[...]

Bên trong ô cửa kính lớn của một phòng trưng bày tranh tại trung tâm thành phố, nổi bật lên trên nền lụa xanh da lam phủ dưới mặt đất, là một bức tranh lớn được đặt trên một giá vẽ làm bằng gỗ bách. Bức tranh vẽ một bé gái mặc một chiếc váy kiểu vũ nữ flamenco màu đỏ, gương mặt thiếu nữ xanh xao, hai má hao gày, cô bé dùng tấm thân mảnh khảnh của mình cố gắng đu đưa phần eo mảnh mai như cành liễu, tay phải kéo lên phần chân váy được may theo kiểu xếp nếp, khiến đuôi váy không ngừng bay múa trong không trung, tất cả làm toát lên một sức mạnh và lòng nhiệt tình tiềm ẩn bên trong con người cô. Nhưng nếu quan sát một cách tỉ mỉ cũng không khó để nhận ra sự cứng nhắc trong bước nhảy của cô bé, một trạng thái tâm lí căng thẳng vì sợ bước sai.

Đôi môi khô ráp của cô nàng ngậm chặt một bông hồng. Hoa hồng nhiều gai, một vệt đỏ tươi hơn cả sắc hoa thấm ra ngay tại nơi tiếp xúc giữa môi với cành hoa, máu nhỏ xuống lan tỏa ra khắp bờ môi khô ráp của em, giống như giữa một khe suối ấm nóng đổ vào dòng sông khô hạn, khiến người ta xúc động đến mức muốn đưa tay ra hứng lấy, rồi để lên môi hút vào thưởng thức.

Cô bé mỉm cuời một cách miễn cưỡng, một vài nét đau khổ treo trên khóe môi, đây rõ ràng là một bức tĩnh họa phẳng, song động tác lại sống động nhất quán như một bức tranh ba chiều. Chăm chú lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy giai điệu sôi nổi của bản nhạc, tiếng bộ gõ giòn giã lanh lảnh vẳng ra từ bên trong bức tranh.

Nghiêm túc mà nói bức tranh không giống tranh, mà giống như một vở ca vũ kịch được công chiếu ngoài rạp, nữ diễn viên múa thần sắc rạng ngời, mỗi bước nhảy đều khiến người ta rung động, thu hút cả ánh mắt lẫn tâm hồn người xem. Dưới ánh đèn sân khấu chuyên nghiệp, cô gái càng trở nên lung linh rạng rỡ khiến người xem trơ mắt ngây nhìn.

Bức họa được đặt tên “Đêm đầu tiên”, kèm theo đó là dòng chú thích: “Điệu nhảy đầu tiên của vũ công 15 tuổi, trong khách sạn, lúc màn đêm buông xuống.”

Phía trước chân giá vẽ có đặt một tấm biển báo giá, tám chữ số 10 000 000 màu trắng nổi bât lên trên nền đen, một mức giá không tầm thường, và cũng có nghĩa nó sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, bởi lẽ đấy là một bức tranh đẹp, và đắt tiền.

Số người bị thu hút bởi bức tranh thật không ít, có người già, có con trẻ, gái trai giàu nghèo đủ cả, trong số đó có một người đã bị bức tranh làm cho mê mẩn, đó là một cô gái làm việc trong khu trung tâm thương mại đối diện với phòng trưng bày tranh.

Cô gái tên là Diệp Đóa Lệ, 29 tuổi.

Cô được sinh ra trong bệnh viện Tổng Hợp, sống trong một căn hộ trên tầng bốn, rộng ba mươi mét vuông, bố cô là một viên chức cơ bản, mẹ cô mở một tiệm mỳ, cô có một người anh tuổi không mấy chênh lệch, và một cô em gái nhỏ hơn cô khá nhiều. Đây là một gia đình khá giả năm người, bình thường đến mức không thể bình thường hơn trong xã hội. Nếu như phải lấy một đồ vật trên thế gian này để so sánh với những con người đó, thì họ giống như một cái bánh mỳ gối, được cắt thành mười mấy miếng mong mỏng giống nhau, kích cỡ mùi vị hoàn toàn không có gì khác biệt, không hiếm và cũng chẳng có gì đáng để khoe khoang.

“Bình thường là một điều hạnh phúc.” Lí lẽ này Đóa Lệ hiểu rõ, và cô cũng rất trân trọng điều đó, chỉ có điều thi thoảng cô lại cảm thấy hơi hối tiếc. Bố cô hy vọng con gái sẽ xinh đẹp như một đóa hoa, đáng tiếc chữ Diệp trong tên họ của cô đã ươm mầm số phận, hướng đời cô chỉ có thể đứng cạnh để tô điểm cho những bông hoa tươi đẹp mà thôi.

Vai trò của những chiếc lá xanh là phải nhiều và tươi tốt, màu xanh tràn trề song lại khiến người ta có cảm giác nó không hề tồn tại, cũng giống như Đóa Lệ, không cao không béo, thân hình cũng có đường cong nhưng không rõ rệt, tóc nửa dài nửa ngắn, nước da vàng đặc trưng không đen cũng chẳng trắng, không thể nhận xét cô xấu nhưng cũng không tìm ra trên khuôn mặt cô một đường nét nào để ca ngợi.

“Thực ra nhan sắc của em không kém, nội tâm cũng không tồi.” Những tính từ kiểu này thi thoảng lại vo ve bên tai Đóa Lệ như những con muỗi huyên náo. Bất kể người nói thành khẩn đến mức nào, Đóa Lệ cũng bướng bỉnh xếp chúng vào nhóm những lời nói đãi bôi, thương hại.

Nhan sắc không kém. Không quá kém, nhưng vẫn là kém đấy thôi?

Nội tâm không tồi. Đã không có gì tồi, sao không trực tiếp khen một câu là tốt?

Đối với những câu nhận xét chung chung như vậy, Đóa Lệ luôn có cảm giác hoài nghi sâu sắc.

Đôi khi trong lúc rửa mặt cô lại đến trước gương, buông xõa mái tóc ướt, để lộ đường nét từ vai đến cổ rồi lặng mình xót xa nhìn đôi xương đòn hõm sâu, bờ ngực phập phồng rồi lẩm bẩm: “Trông mình thật tuyệt!” Thế nhưng sự tự tin ấy thường chỉ tồn tại không quá một đêm, sớm mai thức giấc, nhìn bộ quần áo mặc trên người, nhìn kiểu tóc cố định không buộc cao thì cũng buông xõa, rồi thì son môi, phấn nền, tất giấy, giày cao gót, vé tàu điện ngầm, mỗi ngày làm việc trên tám tiếng, cứ như một cỗ máy bất biến, một cảm giác tủi hờn vô cớ lập tức lại ập tới.

“Đóa Lệ, hôm nọ ở trung tâm thương mại, tớ nhìn thấy một người rất giống cậu. Tớ chạy lên chào, mới biết là nhận nhầm, ngượng chín người.”

“Có gì đâu, khuôn mặt tớ là khuôn mặt đại chúng mà.”

“Ê Tiểu Du, sao cậu lại ở đây? Tôi là Bào này, học cùng lớp hồi cấp ba đó, bọn mình phải ba bốn năm không gặp rồi nhỉ? Trông cậu chẳng thay đổi gì cả.”

“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.” Gặp lúc tâm trạng vui vẻ, cô sẽ trả lời một cách thân thiện như vậy.

“Nhầm người rồi, tưởng ai cũng là người quen của anh chắc.” Gặp lúc phiền não, đương nhiên cô sẽ nổi khùng lên và to tiếng quát mắng đối phương.

Nhan sắc trung bình là một trong những vấn đề nhức nhối của Đóa Lệ, song lại không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Cái cốt lõi khiến cô mâu thuẫn và nghi hoặc lại nằm ở nội tâm, cô ghét sự tầm thường và nhút nhát của bản thân.

Cuộc sống của Đóa Lệ tương đối phẳng lặng, bố mẹ hiền từ, anh em hòa thuận, từ tiểu học đến lúc tốt nghiệp đại học, thành tích luôn ở mức trung bình khá, trong công việc cũng chưa bao giờ phạm phải những sai lầm nghiêm trọng, các mối quan hệ bạn bè đều ổn. Về tính tình, vui buồn hờn giận cô đều có đủ, có lúc tinh ranh, nhưng cũng có khi lẩn thẩn, ngay đến lời nhận xét của giáo viên về cô quanh đi quẩn lại vẫn là bốn chữ: sống có nguyên tắc.

Nói một cách dễ nghe, thì là khiêm tốn hiền hòa, bề ngoài nom thanh tú, đầu óc cũng thông minh. Nói khó nghe một chút, thì chẳng có chí hướng gì hết, con người đến vô vị.

“Cô ấy không phải là người vui tính!” Đóa Lệ gây cho mọi người một ấn tượng rằng cô rất nghiêm túc và đứng đắn. “Kỹ tính, bà già.” Những kẻ tính khí thất thường, chuyên làm chuyện gây sốc, hoặc những người mồm mép tép nhảy, miệng lưỡi trơn trẹo thường đánh giá về Đóa Lệ như vậy, vì sợ chuốc phiền toái vào thân nên họ lũ lượt tự động rời xa Đóa Lệ.

Những người bạn thời đại học xếp Đóa Lệ vào tốp những cô gái hiền thục, ngoan ngoãn, mang tính truyền thống của thời đại cũ. Còn nhớ hồi năm thứ hai đại học, khi cô chủ động chấm dứt mối tình kéo dài hai năm với người bạn trai cũ, đã khiến bao người mắt tròn mắt dẹt.

“Cậu là mẫu người phụ nữ chung thủy cơ mà? Thôi đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, chắc chắn là cậu bị đá nên ngại nói ra đúng không!” Chẳng rõ nguyên cớ nào mà cô luôn bị coi là cô gái si tình theo kiểu dù cho bể cạn đá mòn, tình yêu chung thủy vẫn còn chưa phai. Trong mắt mọi người, cô là mẫu phụ nữ ngốc nghếch đến độ ngay cả khi có bị lừa vào chốn tường hoa ngõ liễu, cô cũng không hề hối hận, vì tình yêu có thể đi đến góc bể chân trời.

Nhưng Đóa Lệ không phải người như vậy, từ trước tới giờ cô yêu ghét rõ ràng, khổ nỗi cho dù có giải thích thế nào đi nữa cũng không có mấy tác dụng, những ấn tượng cứng ngắc đó cứ thế đeo bám cô suốt bốn năm đại học, báo hại cô ngay đến khi cô có bạn trai cô cũng không dám cho mọi người biết, để tránh nhìn thấy những ánh mắt thương hại cứ dõi theo mình, như thể cô sinh ra đã bị an bài cho kẻ khác đùa cợt, những người đàn ông đến với cô đều là những kẻ lừa tình.

Đóa Lệ đã chịu đựng đủ và cũng cảm thấy nhàm chán việc phải sống trong một khuôn mẫu mà người khác đặt ra. Trong con người cô tiềm ẩn gen của loài cá heo có thể thỏa sức bơi những quãng đường dài trong đại dương mênh mông, nhưng bản thân lại sống nhàn nhã qua ngày trong một hồ nước khép kín chật hẹp.

Hồi còn trẻ cô đã từng nghĩ đến việc phản kháng, cô muốn làm việc gì đó thật hoang đường, thật gây sốc, nhưng rồi lại sợ bố mẹ lo lắng, bản tính vốn lại nhát gan, hay do dự, nên cuối cùng cũng lại thôi. Đến khi ra ngoài xã hội, lại không có sức khỏe, mà cũng chẳng có thời gian, ngày nào cũng làm việc đến nhừ tử, ngay cả chút hơi sức để mơ mộng cũng bị tước đoạt, nói chi đến việc muốn tung hoành nổi loạn.

Cô từng tâm sự với người bạn thân Dục Khanh: “Nếu mình mà không phải là mình, thì tốt biết mấy nhỉ. Có thể nổi trội một chút thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu bình dân hơn một chút thì cũng có sao, chỉ cần không phải là mình lúc này đây.”

“Cậu ấy à, sướng cũng không biết đường mà sướng, bọn mình thì chỉ mong sao không có sóng gió, trong khi cậu lại cố sống cố chết muốn đâm đầu vào vùng nước xoáy.” Dục Khanh có hai con, một trai một gái, từng trải qua sóng gió trong hôn nhân, cô chỉ mong ngày nào cũng sóng yên biển lặng để sống một cuộc sống yên bình, còn thứ cảm xúc lãng mạn tiểu thư của Đóa Lệ, đối với cô nó giống như một cơn lũ, một con mãnh thú đáng sợ, thậm chí là sự ngây thơ đến ngu ngốc.

“Phim ảnh, tiểu thuyết tình cảm được dựng lên đều là để đánh lừa cậu thôi, đồ ngốc ạ! Mau tỉnh lại đi! Phải biết cách bằng lòng với hiện thực thì mới hạnh phúc được, nhớ đấy!” Cô liên tiếp khuyên nhủ, chẳng qua là không muốn con bạn lại đi vào vết xe đổ của mình, bởi chính cô là một ví dụ xương máu. Lấy một “đại gia trẻ tuổi” trong ngành tài chính tiền tệ, ai ai cũng ngưỡng mộ, để rồi anh này đã lợi dụng cô vay vốn khắp nơi, cũng may mà phát hiện sớm, nếu không chắc chắn cô đã phải vào trại giam ăn cơm tù miễn phí rồi.

“Tớ không cam tâm sống cả đời như thế này.” Đương nhiên Đóa Lệ biết rõ, cuộc sống của cô ổn định và thanh bình nhất trong bọn.

“Cậu dám?” Dục Khanh cười lớn rồi ngoảnh mặt đi chẳng thèm quan tâm tới Đóa Lệ, cô có lí do để coi thường Đóa Lệ, loại người thấy khiếp sợ khi nhìn thấy máu của chính mình, song lại muốn trải nghiệm cuộc sống mạo hiểm dễ khiến người ta mang đầy mình thương tích, thì chẳng qua chỉ là kẻ ngốc nói mơ mà thôi.

“Một việc nào đó bất ngờ hoặc mạo hiểm hãy xảy ra đi!” Đóa Lệ vẫn thường ngước lên trời thét ra những bất mãn ngập ngụa trong lòng. Trên thực tế cô từng có cơ hội để thay đổi một cách triệt để. Ba năm về trước, người bạn trai cô đã yêu nhiều năm từng muốn đưa cô ra nước ngoài để cùng phiêu du đây đó.

“Hâm à, em còn có ba mẹ, còn họ hàng.” Cô thẳng thừng từ chối lời đề nghị của bạn trai.

Icon-Zalo Chat Zalo Icon-Messager Chat Messenger Icon-Twitter 0989.885.646 Icon-Youtube Kênh Youtube Icon-Instagram Bản đồ Lên đầu trang