Những Ngọn Đèn Trước Gió
Tác giả: Nguyễn Văn Toán
NXB: Công An Nhân Dân 2009
Tình trạng: Sách tốt, 286 trang khổ 13X20.5
“Lạy Chúa! Con chưa muốn phải rời xa thế giới này. Con không phải là một người quá tham lam vì con biết trên thế giới này đang có rất nhiều người cũng bị bệnh giống như con. Con chỉ xin Người hãy để cho con đuợc làm một điều gì đó trên cõi đời này, dù đó là nhỏ bé nhưng cũng đủ làm cho con thấy hạnh phúc”.
Để hy vọng được sống, các bệnh nhân ung thư máu phải thực hiện những đợt truyền hóa chất tại Viện Huyết học và truyền máu Trung ương. Đó thực sự là những cuộc thử thách cam go, khủng khiếp nhất với mỗi người bệnh. Bởi muốn truyền hóa chất thì không chỉ cần phải sức khỏe mà còn cần cả nghị lực và khát vọng sống. Khi hóa chất bắt đầu ngấm, người bệnh mệt tới mức không ăn, không ngủ được. Tiếp đó là vô vàn những bấc trắc, hệ lụy sẽ xảy ra do tác dụng phụ của hóa chất và phản ứng của cơ thể.
Mỗi đợt truyền hóa chất như thế thuờng kéo dài hàng tuần. Người khỏe mấy cũng phải gục ngã, lông và tóc đều rụng hết. Nhiều người bệnh đã không qua nổi một, hai đợt truyền hóa chất khủng khiếp ấy. Vậy mà theo phác đồ điều trị chung, họ phải truyền hóa chất từ sáu đến tám lần, mới hy vọng diệt hết tế bào lạ trong máu và có thể trở về nhà, đi khám định kỳ và thấp thỏm nghe ngóng.
Vượt qua hết những đợt truyền hóa chất, để được đi khám định kỳ là mơ ước của tất cả những người bệnh ung thư máu. Nhưng căn bệnh quái ác này có thể tái phát bất cứ lúc nào. Chỉ có sự may mắn của số phận mới giúp người ta có thể tồn tại.
Nhiều đêm trong bênh viện đột nhiên vang lên tiếng khóc…Đó là tiếng khóc của người mẹ vửa mới bị mất con. Người mẹ khốn khổ ấy như sắp kiệt sức, bà khóc thương con trai mình trong sự nghẹn ngào và đau khổ tột cùng.
Nguyễn Văn Tóan đã viết như thế trong một trang sách của mình. Anh đã may mắn hơn một số người bệnh khác, là vựơt qua sáu đợt truyền hóa chất để tồn tại cho tới hôm nay. Còn ngày mai, với Tóan thì chưa thể biết thế nào. Nhưng không thể vì thế mà Tóan lo lắng và buồn phiền mãi: Và giờ đây, đã đến lúc tôi cần được sống như mình mong muốn trong cái thế giới tươi đẹp này. Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, cho dù cuộc đời của tôi có ngắn ngủi, tôi cũng không bao giờ hối hận..”
Anh đã làm được một việc có ích cho mọi người là cố gắng viết một cuốn sách kể về cuộc sống của những người bị ung thư máu.