Những Năm Tháng Thu Tàn (Tiểu thuyết Nhật Bản)
Tác giả: Sawako Ariyoshi
Dịch giả: Hoàng Thị Khiêm
NXB: Tổng Hợp Phú Khánh 1987
Tình trạng: Sách đẹp, giấy trắng chữ in rõ đẹp, 327 trang khổ 13X19
Trích đoạn
Tất cả những rắc rối bắt đầu đổ xuống đôi vai của Akiko với toàn bộ gánh nặng của nó mà không hề được chia xẻ , vào một ngày tuyết nhẹ rơi những bông đầu tiên trên đại lộ Ôme . Akiko bước ra khỏi tàu điện ngầm , hai tay nặng trĩu giỏ thức ăn ; dù mệt nhọc , nhưng chị rất hài lòng về những thứ mà mình đã mua . Ngày thứ bảy , Akiko dành thì giờ hiếm hoi của một tuần bị cuốn hút vào công việc cho gia đình : chị mua thức ăn đông lạnh cho cả tuần kế tiếp .
Bỗng Akiko sững người lại . Chị kinh ngạc nhận ra bố chồng đang tiến thẳng về phía chị với bộ dạng lấm lét trong khi tuyết rơi mỗi lúc một dày mà trên người không có áo khoát và ô . Chị gọi lớn , nhưng ông vẫn tiếp tục bước những bước dài và sắp vượt qua chị . Akiko dang tay chặn ngang đường , giỏ thức ăn chạm vào người bố chồng mới làm ông như sực tỉnh . “À , thì ra con , Akiko ...” Ông nói và nhìn con dâu với vẻ lạ lùng , trong đáy mắt có cái gì mờ đục như thể bị cuốn hút vào một nơi xa xăm nào đó . “Có chuyện gì vậy , hở ông ? Tuyết đang rơi đấy !” . “À phải , tuyết đang rơi .” . Chị hỏi ông liên tiếp mấy câu , mà ông cũng chỉ lặp lại : “À phải , tuyết đang rơi .” . Rồi ông ngoan ngoãn theo chị về nhà , như chẳng có chuyện gì xảy ra . Người ta hay nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu thường khó chịu , nhưng chính ông Sighezo lại khắc nghiệt với chị , còn mẹ chồng thì can thiệp để bênh vực chị . Ông đã không ngừng kêu ca phàn nà suốt mấy mươi năm qua kể từ khi chị về làm dâu , tất cả đều do chứng “yếu dạ” của ông : món nào chị nâu cũng làm ông đau bụng ! Suốt ngày , mỗi khi gặp mặt là ông độc diễn câu : “Nhờ có con , Akiko , bố bị lạnh bụng và lại đi ngoài” .
Hiện ông đã 84 tuổi , đang sống cuộc đời yên ả của một người hưu trí , đó là nhờ mẹ chồng Akiko bao giờ cũng chăm sóc tỉ mỉ ông chônbgf cục cằn của bà với những chuỗi ngày dài nhẫn nhục chịu đựng . Akiko nghĩ , về đến nhà , thế nào mẹ chồng chị cũng vui mừng chạy lao đến ông và nhanh chóng đưa ông vào nhà sưởi ấm cho ông .
Nhưng vừa đến nhà , Akiko nhìn thấy mẹ chồng chị đang nằm trên sàn nhà , người lạnh toát . Bà đã âm thầm và nhẹ nhàng ra đi cách đây độ bốn giờ , sau khi ghé vào tiệm uốn tóc về . Ông Sighezo bỗng rên rỉ : “Bà không muốn đứng dậy ! Tôi đói ...Bà thật kì quặc , tôi gọi hoài mà bà không trả lời . Tôi đói ... Akiko , cho tôi ăn ... !” . Akiko giận run người . Nhưng bố chồng bỗng oà lên khóc hu hu đòi ăn .