Những Đứa Con Của Tự Do
Tác giả: Marc Lecy
NXB: Hội Nhà Văn 2008
Tình trạng: Sách tốt, 415 trang khổ 13X20.5
“… Cuối cùng đền bật sáng lại. Khán gỉa đứng lên và tiến về phía cửa ra. Ngồi giữa hàng ghế, Marius và Rosine vẫn ở yên chỗ, đợi mọi người đi khỏi. Đằng sau họ, Enzo cũng không động đậy gì hơn. Ở đầu lối đi, một bà già dềnh dang thư thả mặc lại áo khoác. Người bên cạnh bà không đợi được nữa. Nỗi khùng, ông ta xoay người lại và tiến về phía hành lang đối diện.
- Nào, dịch ra chứ, hết phim rồi! ông ta cự.
- Vợ chưa cưới của tôi hơi mệt, Marius trả lời, chúng tôi đang đợi cô ấy lấy lại sức để đứng dậy.
Rosine nạt thầm và ngẫm nghĩ rằng Marius thật táo tợn, rồi cô sẽ nói cho cậu biết điều ấy ngay lúc họ ra đến ngoài! Trong khi chờ đợi, cô những muốn trước hết cái gã này hãy quay về chỗ hắn từ đó đến.
Người đàn ông đưa mắt nhìn hàng ghế, bà già đã ra rồi, nhưng lại phải đi qua lần nữa suốt lối đi. Thay kệ, ông ta ép sát mình vào lưng ghế, cố chen qua trước mặt gã con trai ngu ngốc cứ ngồi yên trong khi phần giới thiệu những người tham gia phim đã xong hết, ông bước qua cô gái ngồi cạnh anh chàng, hơi xô đẩy cô một chút, thấy cô còn quá trẻ để mà mệt mỏi, rồi bước ra xa mà chẳng xin lỗi.
Marius từ từ quay đầu sang Rosine, nụ cười của cô kỳ lạ, có điều gì đó không ổn, cậu biết như thế, cậu cảm thấy như thế. Mặt Rosine thất sắc.
- Thằng ngu ấy đã dẫm bẹp túi xách của mình!
Đó là những tiếng cuối cùng Marius còn nghe thấy trong đời; thiết bị đã khởi động; trong lúc xô đẩy, trái bom lật ngược, viên thuỷ ngân tiếp xúc với những cục pin và lập tức phát hoả. Marius, đứt đôi người, chết ngay tức khắc. Enzo, bị hất ra phía sau, nhìn thấy trong lúc ngã thân hình Rosine từ từ cất lên rồi rơi xuống trước đó ba hàng ghế. Cậu định đến cứu cô, nhưng đổ vật xuống ngay, bắp chân rách toác, gân như đứt lìa.
Nằm sóng soài trên đất, màng nhĩ như toác ra, cậu không còn nghe tiếng bọn cảnh sát đang xô đến. Trong phòng, mười dãy ghế tan tác.
Họ nhấc cậu lên và khiêng cậu đi, cậu mất máu, tri giác mù mờ. Đằng trước cậu, dưới đất, Rosine đắm mình trong một vũng nước màu đỏ không ngừng lan rộng, gương mặt sững lại…”.
Những lời khen dành cho “Những đứa con của tự do”
- “Một tiểu thuyết cảm động, đôi khi hài hước, những đứa con của tự do được viết một cách giản dị đơn giản, nhưng không phải theo lối ngây thơ, bởi những đứa trẻ này, do sớm bị đẩy vào thế giới thực đáng sợ của người lớn, đã mất đi chất ngây thơ của mình. Tiểu thuyết đã miêu tả rất thực tâm lý của những anh hùng trẻ tuổi, lòng dũng cảm và bản năng sống đã giúp họ đứng vững” – Le Monde
- “Ở đây, chúng ta không nhận ra nhà tiểu thuyết quyến rũ và nhẹ nhàng của Nếu em không phải một giấc mơ hay của Bạn tôi tình tôi. Có thể các nữ độc giả trẻ sẽ lạc lối vì đột nhiên phải đắm chìm trong nỗi khiếp sợ. Một sự táo bạo đáng khen khi dẫn dắt độc giả đến với điều mà họ không hề mong đợi” – Le Journal du Mimanche
- “Một sự tôn vinh đẹp đẽ dành cho những người nước ngoài nương náu trên đất pháp và đã chiến đấu cho mảnh đất ấy” – RTL.
Mời bạn đón đọc.