Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em
Tác giả: Ngô Hoàng Anh
NXB: Văn Học
Tình trạng: Sách tốt, 267 trang khổ 13X20.5
Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em
Khi đọc những cuốn sách, câu nói cảm động nhất chẳng phải là “Anh yêu em” hay “Anh sẽ lấy em”, mà là câu “Anh vẫn ở đây mà”…
Với duyên, đã bao giờ bạn nghe thấy cụm từ “thiên duyên”. Có thể do vô tình hay vô ý trong đường đời, bạn tìm thấy một nửa đích thực dành cho mình, bạn cho đó là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Điều này hoàn toàn có thể đúng. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, phải chăng tất cả đều đã có sự sắp đặt?
Người ta thường bảo, mỗi người có một số mệnh và thân phận khác nhau, không ai giống ai cả. Nhưng khi đã tìm đến nhau, gặp nhau, số phận của họ lại thay đổi. Đó liệu có phải là sự sắp đặt? Tạo ra con người, tạo ra tình yêu, hay chính là tạo ra sự tách biệt của trái tim, để rồi ta tìm kiếm cho mình một nửa còn lại, một nửa mà tạo hóa đã “vô tình” sắp đặt. Và tất nhiên, nếu đã là sắp đặt thì chắc hẳn mọi thứ đã có sự chuẩn bị gần như hoàn hảo.
Có những người sinh ra là để dành cho nhau, là thuộc về nhau, dù muốn hay không, cuối cùng họ vẫn thành đôi, bởi đó là “duyên trời”. Giữa muôn vàn con người, muôn vàn mảnh ghép kia, họ chắc chắn sẽ tìm thấy nhau… Dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, không gì có thể chia cách họ, họ có “nợ duyên” với nhau và họ sẽ phải dành cả cuộc đời mình để trả nó.
“- Di Di, chị vẫn còn rất buồn về tai nạn của Vũ phải không? Tất cả đã qua rồi, chị đừng giữ trong lòng nữa…
Người chết rồi, không trở lại được đâu!
Người chết rồi không trở lại được đâu.
Cốc cà phê nguội trên bàn được Di Di nốc một hơi hết sạch, chiếc bánh mì kẹp cũng được cô ấy ăn nghiến ngấu như đã bị bỏ đói mấy hôm liền. Chừng như sợ hãi về thái độ kỳ lạ của Khả Di, Tiểu Hồng vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa đi, cô ta vừa lấm lét nhìn lại phía sau như sợ Khả Di của tôi tiếp tục làm chuyện gì kỳ cục.
Còn lại một mình trong căn phòng, Khả Di ngồi bất động hoàn toàn, tay bóp chặt cốc cà phê đến dúm dó. Đứng đằng sau lưng cô ấy, tôi mới biết đôi vai Khả Di nhỏ đến nhường nào. Đôi vai ấy còn run lên bần bật khi Khả Di gục xuống bàn và òa khóc nức nở. Di Di của tôi đang khóc. Nước mắt của cô ấy chảy dài, ướt đầm cả gò má ửng hồng và thấm đẫm trang bản thảo trải ra trước mặt. “Người chết rồi không trở lại được đâu!”. Sự thật thì tôi đang chậm rãi tiến từng bước một lại gần cô ấy... Di à, em quay lưng lại đi… Em có nghe thấy anh gọi em không? Em có cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh không? Nó rất ấm và ướt đầm cả nước mắt nữa… Nhưng Khả Di không quay lại.