Một Mình Qua Đường
Tác giả: Lê Minh Khuê
NXB: Hội Nhà Văn 2006
Tình trạng: Sách tốt, 426 trang khổ 13.5X20.5
"Đây là những truyện nên được dạy trong những giờ văn học và lịch sử trên toàn nước Mỹ, cả ở Trung học phổ thông lẫn Đại học"
Theo (Báo THE PILOT).
Nội dung của cuốn sách "Một Mình Qua Đường", giới thiệu "những câu truyện ngắn mới và những câu truyện tâm đắc" như sau: Máu hồ; Biển mịt mờ; Trong ghế bành; Chó điên; Một mình qua đường; Mờ mờ nhân ảnh; Lưng chừng trời; Hai bờ; Một buổi chiều thật muộn; Một ngày đi trên đường; Những kẻ chờ sung; Ngỗng non; Thằn lằn; Sân gôn; Cơn mưa cuối mùa; Bước hụt; Anh lính Tô-ny D; Ga xép; Đồng đô la vĩ đại; Cuộc chơi; bi kịch nhỏ.
Trong ghế bành
Phúc ngồi. Như là vô tâm. Như hờ hững trong chiếc ghế bành sâu mà cả nhà đều thích. Mua từ món tiền thưởng của Phúc. Trong vụ ký kết hợp đồng có đi có lại ma ma mãnh mãnh của thói làm ăn thời nay. Ngoài cửa sổ có mưa. Gió giật tung rồi đóng sầm cánh cửa. Phúc ngồi sâu hơn. Tạp chí Đàn Ông trong tay. Cái cách ngồi sâu trong ghế bành ấy làm người ta như con thỏ nấp trong bụi cây. Chả muốn giương vây cánh với ai.
Mai rất biết cái cách ngồi đó của chồng. Sống với nhau gần chục năm. Chỉ cần nghe tiếng đi lên gác là biết hôm nay buồn hay hí hửng? Lúc này Phúc chưa giục giã gì. Mai cũng chán. Mai vào phòng ngủ.
Lọt qua mấy cánh cửa khép hờ nửa sáng nửa tối giọng của Phúc trả lời sau hồi chuông điện thoại thứ ba. Lời hẹn hò gì đó. "Được rồi. Rõ rồi. Ăn vào sáu rưỡi chiều. Ăn xong anh còn có việc. Không lo. Ở nhà hôm nay cũng đông người. Anh sẽ nói là bận việc cơ quan. Thế! Sáu rưỡi anh có mặt. Có cả mẹ em. Ôkê! Ba người thành tiệc lớn!"
Mai nghe rõ. Cũng rõ cả bên kia. Kim Hiên. Tên tuổi quê mùa nhưng xinh lắm. Mai biết rõ. Tốt nghiệp đại học thi được vào công ty Phúc. Cả công ty toàn những chàng trí thức lấp lánh xao xác vì số vòng eo của nàng. Vì đôi mắt mênh mông. Vì cái vẻ thanh nhã không có gì chung với đám con gái đi lại như mắc cửi ở các văn phòng, ở sân bay, ở khách sạn. Bọn họ váy xống giống nhau. Tóc môi giống nhau. Nghĩ ngợi giống nhau. Các cô gái quê ra thành phố xăm xăm vào cửa nào cũng lọt. Những bước đi đầy vụ lợi. Hoạch định rành rẽ trong mọi ứng xử. Nhiều cô mạnh như một tiểu đội chinh chiến thương trường.
Kim Hiên không giống thế. Nàng không phải loại gái thông minh rành rẽ làm tất cả để đạt mục đích. Xong việc trả ơn sòng phẳng ngay tắp lự rồi cắt đứt luôn các thứ lằng nhằng tình cảm mất thời gian. Kim Hiên không như thế. Nàng ngơ ngơ đến đàn bà cũng cảm thấy thân thể nàng thanh khiết.
Nên mấy anh chàng chưa vợ bàn tán sau lưng. Những ông có vợ mà không có "tình yêu" - ông nào chả thế, cũng ôm sầu ôm mộng. Ước gì chưa phải vướng chân. Tuổi hai hai của Kim Hiên mà Mai đã qua, Mai biết, tuổi đó nhìn đàn ông như nhìn ông thánh, nhất là khi anh ta xấp xỉ tuổi bốn mươi.
Phúc bốn mốt tuổi. Phúc mặc quần bò rộng. Túi ở hai bên hông, túi ở trên đầu gối. Áo thun. Mũ mềm may kiểu giải phóng quân. Anh ngồi trên xe máy, không phải là ông thánh thì cũng là ông tướng làm các em đau lòng.
Kim Hiên nhìn thiên thần cao lớn đi qua trước mặt. Nàng nuốt nước mắt vì ngưỡng vọng. Dạy thế nào được. Cái tuổi đó nó phải vậy... Và nàng tức thở khi Phúc mời qua bên kia đường uống trà nóng, trà lạnh. Nhân tiện xem em ra sao. Nhân tiện buổi trưa ngồi ở văn phòng thấy tẻ. Mời đi xem phim tìm cảm giác thời trẻ ngồi bên thiếu nữ mùi thơm tự nhiên từ mái tóc. Nhân tiện có vé mời. Lại nhân tiện hôm đó trời không mưa. Tha hồ cho thiếu nữ chơi vơi.
Mai biết hết. Không ghen nhưng vẫn biết. Mai thấy lo lo như đứa con gái mình đang bị đùa giỡn một cách vô tâm. Rồi thất vọng thế chui vào đâu mà kìm nén đau khổ? Có lẽ đã hàng trăm lần Phúc nói với Kim Hiên: anh yêu em mà. Để vỗ về cô bé. Để nước mắt khỏi trào ra mi nó nhìn thấy phiền. Cũng có khi Mai tưởng tượng chồng mình rút ví mua cho Kim Hiên lọ nước hoa. Loại Magie Noire của Lancome giá năm trăm ngàn đến một triệu. Nhưng lại gạt ngay ý nghĩ đó. Chả đến nỗi xả lòng như thế. Phúc cũng là người tỉnh như sáo khi nhìn đống tiền. Lạ gì khi làm xong cái nhà cứ nhấp nha nhấp nhổm tính toán: đất này ta mua riêng đấy! Các cậu chỉ ở nhờ. Trong một phút nào đấy thấy mình quan trọng thế thôi. Rồi lại quên đi. Vụ nước hoa cũng quên đi.
Còn chuyện kia. Cũng không nốt. Đã từng có lúc ngồi gần vợ. Lút đầu trong chiếc ghế bành đọc cho Mai nghe. Ở đâu đó có một ông trí thức viết rằng ngày trước thân thể con người cảm nhận sex như cái gì tuyệt vời nhất. Những phút đó trôi qua như những bước cha cha cha dồn dập quyến rũ mà lành lặn. Nhưng bây giờ khi có AIDS, nó - sex ấy, trở nên bẩn thỉu và chết chóc.
Đọc rồi ngoái lại sau bảo Mai:
"Chả dại gì em ơi. Anh không phải lũ thiêu thân lao vào đám cave hôi hám. Anh cũng không tò mò của lạ để rồi ngay ngáy nghe máu mình đang tải lũ rệp. Cầm tay cầm chân chả chết ai. Anh lang thang quán xá cà phê cà pháo nhưng em ơi, cái tính gọi là trách nhiệm của anh nó yếu như đèn trước gió chỉ đủ xài cho em với thằng cu. Xài tàm tạm vậy thôi chứ không thể sẻ cho ai. Tin anh đi vợ yêu!"
Mai tin thật. Cả cái cách vợ chồng chăn gối. Nhiều khi anh chẳng có chút mồ hôi. Nhiều khi ngáp. Nhiều khi nằm ườn chờ đợi rồi ngủ. Trông mà buồn. Không lãnh cảm cũng ra đứa lãnh cảm. Mai thường ngủ quay mặt vào tường. Chăn trùm kín. Khi không quay sang nằm với con cho yên chuyện. Thằng con đến tuổi tò mò cũng chẳng có gì để nhìn nữa. Cho qua luôn. Và tuổi thơ của nó trôi bình yên.
Nhưng rồi khi có Kim Hiên, Mai thấy chồng nhúc nhắc. Cũng chỉ đến thế sao?
Buổi chiều thứ bảy. Nghỉ ngày này buồn mãi rồi quen. Thấy có thêm thứ bảy thêm việc. Mai đi chợ. Mua một con cá chép tươi. Rau sống. Hành củ to. Mùa đông đến mua hành củ to. Mai biết chồng có hẹn ăn cơm ở nhà Kim Hiên. Đã hẹn sáu rưỡi chiều. Lời hẹn ấy lọt qua cánh cửa khép hờ. Mai bỗng thấy mình hồi hộp. Không hiểu sẽ ra sao với lời hẹn như đinh đóng cột kia. Mai đã đi qua tuổi thao thức suốt đêm, lo âu suốt một ngày để chờ đến buổi tối. Chải tóc thơm. Vin lại tấm màn cửa. Xoay xở đặt lọ hoa. Chốc chốc nhìn qua cửa sổ. Tim đập 120 nhịp phút... Cho đến khi có tiếng xe máy... Những giây phút đó đến với Mai đâu khoảng bốn lần trong đời thiếu nữ. Những người trai kia đến rồi đi. Những chờ đợi kia cứ bùng cháy rồi lại tắt. Cho đến khi Phúc xuất hiện. Nhìn thấy anh Mai nghĩ: cũng được quá...
Bây giờ cô bé Kim Hiên bắt đầu chờ đợi.
Người đàn ông điển trai. Có gia đình. Sự từng trải luôn làm thiếu nữ ngưỡng vọng. Mai chỉ lo. Không ghen. Cứ đứng thật lâu xem mình có chút ghen tuông nào không. Không. Hoàn toàn không.
Mai bắt đầu nấu dấm cá. Cho nước sôi mới thả cá vào. Mẹ đã dạy như thế. Sau đó mới là các thứ gia vị. Hành mùi. Thằng con 13 tuổi đã nói giọng ồ ồ. Chạy thật nhanh từ ngõ vào nhà. Nó hét: bố! Mượn được phim "Nỗi ám ảnh giết người” rồi!. "Vậy hả? Ăn cơm xong mình xem. Rủ mẹ nữa nhé. Phim này hay đấy. Phim kinh dị có nhạc của Be la Bác tốc". Mai không hiểu âm nhạc. Nhưng Phúc thích phần nhạc đệm trong phim. Thằng cu thích những pha đánh đấm. Thích những hồn ma hiện lên ở cuối cầu thang. Ở trong rừng.
Mai dọn cơm. Bia hai hộp. Canh cá. Cả món nem. Thấy Phúc bỗng nhìn đồng hồ đeo tay. Rồi nhìn đồng hồ treo tường. Đã sáu giờ mười lăm. Nhưng Phúc lơ đãng rót bia. Còn có 15 phút. Từ đây đến nhà Kim Hiên đi xe máy phải mất 20 phút. Bảo rằng không ghen nhưng có lần Mai đã thử đo đồng hồ xe... Cơm xong, thằng cu mở máy. Phúc ngồi trong ghế bành xem phim. Ở bếp nhìn ra, Mai thấy chỏm đầu của chồng, như nhìn rõ mặt anh. Anh đang ngủ la đà. Vừa xem vừa la đà yên phận. Cái vẻ đâu vào đấy của Phúc làm Mai chán ngán. Hẹn mẹ con người ta sáu rưỡi chiều. Có biết thế nào là chờ đợi không?
Ngày chủ nhật, Mai vô ra lau nhà. Quét tước mạng nhện trên trần. Phúc nằm ườn nhìn vợ làm. Khen: em lao động trông trẻ ra đấy. Có cần anh giúp gì không? Không. Em làm một mình thôi. Mạng nhện bay đầy nhà. Mai bảo anh ra ngoài cho em quét. Phúc đi lấy xe máy: anh lại nhà thằng bạn. Anh đừng uống bia nhiều. Mai dặn theo chồng lòng thấp thỏm: chắc đến nhà Kim Hiên xin lỗi! Nhưng đến bữa ăn, Phúc về đúng giờ. Lại ngồi trong ghế bành sâu đọc báo. Điện thoại réo hồi chuông thứ ba cũng không đứng lên. Mai phải chạy vào cầm máy alô. Nhưng bên kia im bặt. Rồi máy đặt xuống. Tiếng đặt máy đầy thất vọng. Nghe hơi thở nhẹ trong máy, Mai thấy vẻ mong manh con gái nhà lành. Mai bực bội vừa rửa bát vừa nói:
- Hôm qua em nghe anh hẹn trong điện thoại là ăn cơm ở nhà ai sáu rưỡi chiều...
Một tiếng cười thờ ơ: hẹn vớ hẹn vẩn ấy mà.
- Anh hẹn đúng sáu rưỡi chiều. Em nghe anh hứa. Sao không nói là bận cho người ta đỡ chờ?
- Không thấy đến thì ăn chứ có việc gì mà phải quan trọng?
Mai lẳng lặng quay lại bếp. Nấu nướng vất vả nhé. Mua bia mua rượu nhé. Vắng vẻ hai mẹ con chờ đợi. Đêm mùa đông nhé. Cho chết cái thói vẩn vơ. Ai bảo đi gửi lời hẹn vào cái cột gỗ. Kể thì chẳng đáng thương. Sao cái giống đàn bà lại ngu thế?
Phúc đi lại bên Mai. Làm ra vẻ cười cợt: con gái nó hẹn anh đấy. Anh không đến là có lý. Mà sao không ghen nhỉ? Con gái hơ hớ đấy!
- Thế thì đừng nhận lời!
- Thôi đi cô. Xem xem thiên hạ bây giờ có ai giữ lời. Dại gì tôi phải đi đến đó ngồi nhìn người ta vồ vập săn đón. Lúc về đi xe máy qua cả thành phố dài. Mà lạnh. Mà mưa. Hết thời liều lĩnh rồi em ơi!
- Ai bảo anh hẹn...
- Chả thấy cô vợ nào như cô. Chán chồng quá hả?
Hỏi câu đó rồi không đợi trả lời. Phúc đi lại cái ghế bành, bỏ đôi dép bông xuống, khoanh hai chân lên, mở khuy áo pigiama gọi thằng cu: mang cho bố cái chăn. Bố đọc báo... Phúc đắp chăn lên chân, mở tờ báo có vụ án kinh dị. Chưa cần đeo kính nhưng trông Phúc già sọm. Lọt thỏm, bé tí, già như ông lão. Đâu có gì mà các em phải mê. Dù cho quần bò nhiều túi dù mũ lưỡi trai dù đưa tay sang bên kia bàn quấy cà phê trong cốc em. Trông lúc ấy thế thôi chứ bây giờ vừa già vừa xấu kìa. Chả em nào đến mà xem.
Mai thở hắt ra. Nhìn cái cây ngoài cửa sổ quật lên quật xuống vì mưa. Thôi. Chịu vậy rồi cũng xong.