Đừng Bao Giờ Xa Em (Bìa Cứng)
Tác giả: Margaret Pemberton
Dịch: Bích Thuỷ
NXB: Văn học 2006
Tình trạng: Sách tốt, gáy bìa nguyên vẹn, 567 trang khổ 14.5X20.5
Tiểu thuyết “Đừng Bao Giờ Xa Em” của Margaret Pemberton không sặc mùi bi lụy và ướt át; mà đó là một câu chuyện tình được xây dựng trong thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ hai, tác giả không đào sâu mối thương cảmtrong chiến tranh, hay những mối hận thù giữa các sắc tộc tham chiến… chỉ là một chuyện tình với những nhân vật tràn đầy sức sống nội tại, họ vượt qua bối cảnh thời đại để nuôi dưỡng tình yêu – điều mà chodù trong thời bình hay thời chiến, giá trị tinh thần và ý nghĩa thiêng liêng của nó luôn mang một sức mạnh thần kỳ khiến cho con người đủ sức chống chọi với ngịch cảnh đầy tham vọng, ghen tuông, thù ghét… và cả cái chết.
Năm nay mùa xuân đến vùng Sainte-Marie Des-Ponts sớm hơn thường lệ. Những cơn gió hung bạo từ Đại Tây Dương vẫn quất vào những vách đá dựng đứng cách đó chừng dặm đường giờ đây lướt nhẹ nơi vùng đất trũng cuả ngôi làng.
Lisette de Valmy rà bàn chân trên mặt đường rồi chống hẳn xuống và từ từ thắng xe đạp lại. Những chậu hoa thủy tiên và hoa nghệ cây đang nở rộ , màu sắc sống đng cuả chúng nổi bật trên nền đá Na Uy xám xịt cuả những ngôi nhà mới lợp mái. Những sắc hoa rạng rỡ chỉ làm cho cơn thịnh n cuả nàng bừng lên mãnh liệt hơn. Vẻ bình dị , nét đặt trưng cuả loài hoa giờ đây chỉ còn trong quá khứ.
Nàng dựa xe vào tường quán cà phê rồi đút hai tay vào túi áo khóac và vi vã bước vào tìm Paul.
Anh ta không có đó và ngay cả những khuôn mặt quen thuc ở quán cà phê cũng biến đâu mất.
Những chiếc ghế dựa vẫn xếp nghiêng vào mé trong cái bàn và chỉ có Andre Cladron , ông chủ quán đứng tuổi với chiếc tạp dề lấm tấm rượu quấn ngang hông và tay áo xắn lên tận khuỷu đang tẩn mẩn đánh bóng những chiếc ly thủy tinh…
TRÍCH NỘI DUNG
...."nàng đang đứng trên lối đi gió thổi cát tung lên, bụi đất nơi rãnh xe của chàng bay ngập trong không gian. Sẽ chẳng còn cuộc hành trình xuống Texas, chẳng còn một tương lai mới mẻ sáng lạn nào nữa. Sự can đảm của nàng trong việc nói chuyện với chàng đã tới quá trễ. Hết rồi.Chính nàng đã nói vậy. Không khí đẫm mùi biển mặn quất rát vào khuônmặt đẫm lệ của nàng. Nàng đưa tay gạt nước mắt. Những năm tháng tiếp theo sẽ là thời gian cho những giọt nước mắt đau thương này. Còn bây giờ, nàng phải thu xếp dứt khoát theo quyết định của mình rồi về nhà, cho dù phải đối mặt với bất cứ tình huống nào..."