Đàng Sau Một Số Phận
Tác giả: Võ Duy Linh
NXB: TP. Hồ Chí Minh 1985
Tình trạng: Sách tốt, nguyên vẹn, 403 trang khổ 13X19
Hắn chỉ thừa hưởng của cha hắn ý chí kiếm tiền, còn cách kiếm thì hắn đã có con đường riêng của hắn, con đường đã được định từ lúc thiếu thời. Đi theo các chân đàn anh trong đội múa lân hùng cứ một góc Chợ Lớn, hắn được tham gia những cuộc đụng độ đổ máu để giành quyền tự trị lãnh thổ, hắn đã được đàn anh chia cho phần tiền giành giật được từ tay những kẻ dám xâm phạm lãnh địa độc tôn của đội hắn. Nhìn thấy máu, hắn không sợ mà bật lên tiếng cười khoái trá, điều đó làm các bậc đàn anh hài lòng. Họ nhìn thấy trong hắn một tên anh chị tương lai. Nhưng khi tên anh chị này lớn lên, trở thành một thanh niên ngỗ ngược, được ông thầy dạy võ cưng, có tiền của cha để tung tẩy, họ ngán hắn. Quả nhiên, sau khi đã có võ nghệ cộng với máu liều lĩnh và hung hãn, hắn hạ dần từng đàn anh một, cho tới khi thu phục hết đệ tử của họ, trở thành đội trưởng của đội múa lân, trên thực tế là một băng anh chị dao búa. Đến lúc đó, hắn chỉ còn một việc cuối cùng phải làm là hạ thầy học. Ông già võ sư đã ngã gục xuống hè trong trận đụng độ vô nguyên cớ với người học trò cưng mà ông đã gả con gái cho hắn. Phải, hắn đã đánh ngã ông, tên học trò của ông, con rể của ông. Ông ngã xuống, nhìn thấy bãi máu mình vừa thổ ra và đôi cẳng chân đứng dạng của tên phản bội. Đến lúc đó thì bố đẻ của hắn cũng sợ hắn. Ai dám chắc rằng hắn không bao giờ đụng tới bố hắn? Ông ta trao cho hắn quyền quản lý cái nhà chứa của ông, mặc cho hắn thu tiền. Hắn còn giỏi hơn bố, hắn lập tiệm uống tóc Hồng Mai Quế, bắt tất cả gái điếm Chợ Lớn phải uốn tóc tại đó, nếu không… Hắn chỉ có thể quên, hắn có thể không biết, nhưng nếu hắn biết kẻ nào dám cưỡng lại quyết định của hắn, kẻ đó phải coi chừng, bàn tay Tín Mã Nàm chưa hề biết thương tiếc là gì bao giờ, dù là đối với đóa hoa đẹp nhất. Thậm chí con gái nhà lành mà vừa mắt hắn, hắn thích dùng, thì hắn mò tới. Cha mẹ người con gái đáng thương cứ việc khóc tấm tức ở phòng ngoài, hoặc bên kia bình phong, hắn cần lạc thú thì lạc thú phải được thực hiện”.