Chọc Anh Thôi Tiểu Tử Ngốc
Tác giả: Hà Thiện Thuyên
NXB: Hải Phòng 2007
Tình trạng: Sách tốt, 200 trang khổ 14X24
Tôn Hiệu Lương từ nhỏ đã sống trong một khu vực loạn lạc. Nay chuyển đến một thành phố hoà bình với sứ mệnh là một điệp viên ngầm bảo vệ nữ sinh trung học, Cổ Khả Nại. Từ trước đến giờ luôn sống trong môi trường chiến tranh, đột nhiên tên tiểu tử "hiếu chiến" này phải thay đổi hoàn cảnh, thật không kịp thích ứng. Thế là, một màn trình diễn giữa a đầu Khả Nại và tiểu tử nguy hiểm Hiệu Lương diễn ra trong khuôn viên trường.
Với khả năng siêu việt bẩm sinh, Cổ Khả Nại đã trở thành đối tượng bắt cóc của các phần tử khủng bố. Trong hoàn cảnh nguy hiểm ấy, tiểu tử và a đầu đã hỗ trợ cùng nhau vượt qua khó khăn, khoá chặt lại mạng lưới của bọn khủng bố. Từ đó, tình yêu của hai người cũng như một đoá hoa toả sắc ngọt ngào.
"Á! Cô Dương đáng thương chỉ kịp hét lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt, đầu óc choáng váng.
Sau đó là một chấn động lớn vang lên 'Rầm!' Tôn Hữu Lương như một tảng xi măng tróc ra từ lỗ hổng của trần nhà lao xuống mặt đất, một hồi cũng không thấy động tĩnh.
Không, không sao chứ? 3 người lập tức chạy đến. Ôi trời ơi! Cô chủ nhiệm đã bất tỉnh rồi! còn tên tiểu tử đó không biết thế nào?
Chưa chết chứ! Khả Nại quỳ trước mặt tên tiểu tử, đưa tay xoa xoa đầu hắn, đôi môi hồng cắn chặt.
Trước mắt trời đất như quay cuồng, cảm giác như trần nhà vừa đổ ập trên đầu. Vốn dĩ Khả Nại định kéo anh ta dậy thì hắn lại quay sang đè cô xuống, đồng thời kề sát vào cô là con dao quân dụng sáng loáng, chớp những tia sáng lạnh toát ngay dưới cổ Khả Nại.
Á! Trần Trân Mẫn và Lăng Quân đứng bên cạnh đồng thời la lên, âm thanh lanh lảnh làm cô Dương bên cạnh tỉnh dậy. Thật bất hạnh, vừa nhìn thấy đứa học sinh mới chuyển đến mặt đằng đằng sát khí kề con dao sát cổ của Khả Nại, trong chớp mắt, cô ngất xỉu trở lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Tôi không phải là kẻ địch. Nhìn kỹ chút đi, tôi là bạn học. Là Cổ Khả Nại ngồi cùng bàn bạn! Thất kinh nhìn con dao quân dụng sắc bén kề cổ mình, Khả Nại nuốt từng miếng bọt. Trong lòng còn nghĩ: tên tiểu tử này mang dao đến trường làm gì không biết. Giấu chỗ nào nhỉ! Thật lợi hại!.
Cổ Khả Nại! Ba từ này dường như làm thức tỉnh con người vừa bị chút mơ sảng. Mắt Tôn Hữu Lương lập tức trợn tròn. Hai con ngươi đầy sát khí nhìn người bị hắn đè trên đất một cách kỹ lưỡng từ trên xuống dưới,từ trái qua phải. Đầu tiên là mặt đỏ bừng bừng, tiếp đến là cổ cũng đỏ, cuối cùng là trán đầy mồ hôi...".