Bước Qua Yêu Thương (Sách Dành Cho Tuổi 18+)
Tác giả: Fly
NXB: Văn Học 2012
Tình trạng: Sách tốt, 399 trang khổ 13x20.5
Bước Qua Yêu Thương
Tác Giả: Ply
***
"Bước qua yêu thương để đi đến bến bờ hạnh phúc"
Trích Đoạn:
Chương 1 - Gia Đình Mới.
- Trúc Diệp! Chào dượng đi con.
Nghe mẹ nói vậy. Trúc Diệp liền cúi gập người xuống chào:
- Con chào dượng!
Ông Phùng đi đến bế thốc Trúc Diệp lên. Khẽ khàng véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô:
- Trúc Diệp ngoan quá. Sau này con sống ở đây nhé?
Nói xong ông khẽ đánh mắt sang phía bà Hoa mỉm cười. Bà Hoa cũng như hiểu ẩn ý của ông vội vàng cúi mặt xuống che đi niềm hạnh phúc. Hai người vừa mới tái giá, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ con Trúc Diệp đến đây ở.
Khi nghe dượng nói như vậy, Trúc Diệp quay sang hỏi mẹ một cách hồn nhiên:
- Vậy chúng ta không về nhà nữa hả mẹ?
Bà Hoa vội bước đến xoa đầu con gái cười hiền hậu:
- Không. Chúng ta sẽ ở đây. Đây là nhà chúng ta.
Bà Hoa vừa nói xong thì có hai cậu nô nhau chạy xuống. Đây là hai đứa con sinh đôi của ông Phùng. Nhìn thoáng qua, chúng giống nhau như đúc. Hai cậu bé này rất dễ thương. Bà Hoa vội bước đến xoa đầu từng đứa nhỏ mỉm cười nói:
- Chắc các con là An Lâm và Nam Lâm nhỉ?
Một cậu bé đứng dậy cúi người xuống lễ phép:
- Con chào dì!
- Con ngoan quá. Thế còn con thì sao?
Cậu bé này nghe chừng rất ngang bướng. Không những không chào mà còn khoanh tay lại nói:
- Nếu cô đoán đúng tên của con thì con sẽ chào và gọi cô bằng mẹ.
Ông Phùng thấy con trẻ như thế thì không khỏi giận dữ. Vội quát:
- Nam Lâm! Không được vô lễ.
Nam Lâm vẫn lì mặt. Cậu chu môi lên nói:
- Không tính nữa. Bố con nói rồi.
Bà Hoa tuy có hơi thất vọng vì cậu bé này nhưng vẫn cười hiền hậu. Dù sao thì cậu bé cũng là con của chồng bà. Sau này nó cũng sẽ là con của bà. Vả lại, nó cũng là trẻ con, chưa hiểu biết gì, nếu bà chấp nhặt cậu bé thì hóa ra bà cũng chỉ bằng nó.
Bà Hoa đi về phía Trúc Diệp đang đứng kéo tay đứa con gái của mình đến trước mặt hai cậu bé cười nói:
- An Lâm, Nam Lâm. Đây là em Trúc Diệp. Các con cho em chơi cùng với nhé? Sau này Trúc Diệp sẽ là em gái của các con.
Cậu bé An Lâm vẫn lễ phép như vậy:
- Vâng ạ!
Còn Nam Lâm thì chạy đến xô ngã Trúc Diệp, hách dịch nói:
- Nó không phải em gái con.
Bà Hoa mặt mày tím ngắt. Nếu Trúc Diệp không thể hòa đồng với hai đứa trẻ này thì bà quả là có lỗi với cô bé. Vì bà mà Trúc Diệp phải chuyển đến sống ở một gia đình xa lạ thế này.
Ông Phùng nghe Nam Lâm nói thế vội vàng chạy đến đánh vào mông Nam Lâm mấy cái rồi quát:
- Sao con lại có thể vô lễ với mẹ Hoa như thế?
Nam Lâm bị đánh nhưng vẫn không khóc. Ngược lại cậu còn lì lợm hơn. Ánh mắt dần chuyển sang hằn học và nhìn sang phía bà Hoa. Vì bà ta và con nhỏ kia mà cậu bị đánh. Bọn họ là ai? Sao vừa xuất hiện trong nhà là bố đã đánh cậu? Nam Lâm chạy lên phòng. Trước khi đi cậu không quên nói:
- Mày không phải em gái tao.
Bà Hoa và ông Phùng chợt thở dài. Cũng may là vẫn con An Lâm. Cậu bé rất lễ phép và biết chừng mực. Vừa thấy Nam Lâm như vậy liền chạy đến nắm tay Trúc Diệp mỉm cười nói:
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
Trúc Diệp bị nụ cười của cậu bé mê hoặc. Khoảnh khắc ấy, như ngàn cánh hoa bay trong gió, nhẹ nhàng và thật dịu dàng. Cô bé lặng người tận hưởng. Khẽ trả lời:
- Em 6 tuổi ạ!.
- Vậy Trúc Diệp kém anh 3 tuổi. Anh 9 tuổi rồi. Sau này chúng ta sẽ học cùng trường. Em đi học với anh nhé?
Trúc Diệp sao lại có thế từ chối được. Cô bé cười tươi trả lời:
- Vâng!
* * *
Từ đó, Trúc Diệp đã có thêm một gia đình mới. Cô khẽ khàng bước chân vào cuộc sống của gia đình đó. Hòa nhập chung một cuộc nói chuyện nào đó, một bữa ăn giản đơn nhưng lại tràn ngập tiếng cười, một trò chơi của An Lâm và Nam Lâm cho dù Nam Lâm lúc nào cũng luôn miệng đuổi cô ra và không cho cô chơi. Nhưng cái cô cần là sự quan tâm của An Lâm chứ không phải là Nam Lâm. Cô không cần hắn. Vì hắn cũng chẳng cần cô.
---------------
- Còn! Còn rất nhiều chuyện mà em và anh cần phải đền bù cho nhau.
Nam Lâm dựa người vào thành giường. Tư thế của anh như muốn khiêu khích đối phương, cộng thêm đôi lông mày nhếch lên, một vẻ cao ngạo rất đặc trưng của anh. Anh vừa cười nhạt vừa nói mỉa mai:
- Còn sao? Tưởng đã trả hết rồi chứ nhỉ! - Rồi anh ra chiều nghĩ ngợi, sau đó à lên như đã nhớ ra: - Hay là muốn đòi lại cái đã mất với anh? Em gái à! Cái đấy có thể đòi lại được sao? Em ấu trĩ quá đấy.
Đã nhiều lần bị Nam Lâm dùng những lời lẽ sỗ sàng và đay nghiến nên Trúc Diệp cũng dần tạo được cho mình lớp phòng bị yếu ớt. Tuy là cố tỏ vẻ bình tĩnh bằng một nụ cười nhạt đáp trả nhưng giọng nói cô vẫn run không ngờ:
- Em không đòi lại cái đấy.
- Vậy thì là?
- Trái tim của anh!
…
Đôi môi Nam Lâm lướt nhẹ từ đôi mắt cho đến bờ má, vành tai rồi xuống môi. Hơi thở gấp gáp nóng hổi khiến cho những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên cơ thể. Lúc sau, Nam Lâm rời khỏi môi cô, dùng ánh mắt chan chứa nhất để nhìn cô rồi nói giọng khàn khàn:
- Trúc Diệp. Cả đời này, em chỉ có thể là của anh thôi.
Trúc Diệp mặt mũi ửng hồng giống như một bông hoa mẫu đơn. Đôi mắt đê mê với hàng lông mi rung động khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy say đắm. Tâm trí cô giờ không còn nghĩ được gì nữa, muốn vùng ra nhưng lại không biết cách. Muốn tiếp tục nhưng thâm tâm lại không ngừng gào thét. Cuối cùng cô mặc kệ mọi chuyện trôi theo lẽ tự nhiên.
Mời Bạn Đón Đọc!