Boss Đen Tối Đừng Chạy
Tác giả : Mèo Lười Ngủ Ngày
NXB: Văn Học 2011
Tình trạng: Sách tốt, 507 trang, khổ 13X20.5
Nguời ta có câu : "Anh gặp em kiếp này chắc chắn kiếp trước chúng ta có duyên, anh yêu em kiếp này thì nhất định chúng ta kiếp trước nặng nợ nhau." Duyên nợ gì thì cô không biết, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh không thể dùng hai chữ "bình thường" để mà hình dung được. Cô vừa vào công ty anh hôm trước, hôm sau anh trở thành đối tượng xem mắt của cô, hại cô thiếu chút nữa thành nhân viên chuyên lừa lọc.
Oan cho cô quá, tất cả là lão ba mấy chục năm làm viên chức truyền lại kinh nghiệm vàng ngọc làm hồ sơ xin việc cho cô đấy chứ!!! Đã thế, mẫu thân đại nhân chưa tìm được con rể quý thì đương nhiên không cam lòng, cô tiếp tục phải đi gặp một "tiểu văn thư" cuồng truyện giả tưởng, gì mà quay lại kiếp trước dạo chơi, gì mà hoàng tử, vương gia, hại cô bị đại boss đen mặt chỉ trích hồng hạnh vượt tường, dám đi xem mặt nam nhân khác sau lưng người yêu ?!?!?! Cô vẫn còn đang không hiểu anh có ý tứ gì thì đại boss đột ngột tỏ tình với cô đêm hôm trước, nhưng sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh xấu hổ vì lần đầu nói lên lời yêu, xách vali đi công tác từ sớm ...
Tình yêu của Bối Bối và Tiêu Dật không nhất thiết là oanh oanh liệt liệt, vừa gặp đã yêu, mà cứ dần dần một cách tự nhiên mà đến. Cô cũng không nhất định phải là mỹ nữ bẩm sinh, nếu đem ra cân đo đong đếm trong mắt anh thì cũng được danh hiệu ngũ quan thanh tú với ba phần ngọt ngào, bảy phần đáng yêu. Nhưng lại vẫn có thể khiến cho một đại boss cao cao tại thượng phải tim đập, chân tay luống cuống bởi trong tình yêu, người ấy luôn là một, là riêng, là duy nhất! "Boss đen tối, đừng chạy !!!" nhất định sẽ nhấn nút F5 cho tình yêu của bạn với vô số nhưng cung bậc tình cảm mà có lẽ lâu nay bạn đã không gặp!
CHƯƠNG 1: BUỔI XEM MẮT KHÁC THƯỜNG Mẹ ơi, xem mắt hại chết người rồi…
Một năm trước.
Xem mắt rốt cuộc có thể gặp được bao nhiêu chuyện ly kỳ thú vị nhỉ?
Nặc Nặc lần đầu đi xem mắt đã bị vận khí của chính mình đá ngã sóng soài.
Nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mắt, Nặc Nặc bất giác nuốt nước bọt. Ánh nắng chiếu trên mặt anh, vẽ nên một đường hoàn mỹ như tạc tượng. Sống mũi thẳng, ánh mắt toàn là sự khiêu khích chế giễu. Quá đáng hơn là, khóe môi đang nhếch một nụ cười, phối hợp thêm những lời anh thốt ra, quả thực đã khiến Nặc Nặc muốn chui xuống gầm bàn quách cho xong.
Anh nói: “Hứa tiểu thư, hình như chúng ta quen nhau.”
Phải, họ quen nhau. Một tháng trước, trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng thứ mười bảy.
Chính xác, anh là đại Boss của Nặc Nặc, Tiêu Dật.
Nặc Nặc lần nữa thấy kính nể nhân phẩm không biên giới của cô, vì cô đã xem mắt cả Boss lớn trên đầu mình, hơn nữa lại đang trong thời hạn thử việc quan trọng nhất nữa chứ.
Một tháng trước, Nặc Nặc không thèm nghe lời khuyên ngăn của gia đình và bạn bè, cương quyết từ bỏ công việc hành chính với mức lương cũng khá, đâm đầu vào thị trường nhân tài đầy rẫy. Có điều cô cũng khá là may mắn, hơn một tuần xin vào hai ba công ty đã tìm ra một công việc mới mà cô ưa thích.
Vòng thi viết rất suôn sẻ, phỏng vấn cũng tốt, điều duy nhất khiến Nặc Nặc đau buồn là, ngày đầu tiên đi làm đã bị tạt nước lạnh vào mặt. Công ty mới của Nặc Nặc là một công ty chế tạo game vi tính nổi tiếng, mà nhiệm vụ của cô là vạch ra kế hoạch cho phòng kế hoạch, nói trắng ra là biên tập và viết vời gì gì đó.
Công việc không mệt, lương cũng ổn, công ty cũng rất ổn định, Nặc Nặc vô cùng hài lòng với lần nhảy việc này của mình, ngày đầu đi làm đã hào hứng theo trưởng phòng nhân sự đến ra mắt đại boss Tiêu Dật ở lầu thứ mười bảy, kết quả là đại boss chỉ một câu thôi đã giết chết cô trong tích tắc.
Trưởng phòng nhân sự: “Tiêu tổng, đây là Hứa Nặc phụ trách kế hoạch, người mới của phòng kế hoạch, tôi đưa cô ấy đến để ra mắt anh.”
Tiêu tổng nổi tiếng lạnh lùng hắc ám không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu xử lý văn kiện.
Cả một văn phòng ngoài tiếng động của máy điều hòa ra thì chỉ còn lại hơi thở của ba người, không khí rất ngượng ngập. Nặc Nặc đảo đảo mắt, nghiến răng, vẫn quyết định mặt dày trước! Thế là cô lấy hết can đảm tiến lên trước một bước, “Tiêu tổng, chào anh, tôi là Hứa Nặc. Tuy lần đầu tiên làm kế hoạch cho công ty trò chơi, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng!”
Nặc Nặc nói xong, nghĩ thầm chắc đại boss sẽ lên tiếng, hoặc sẽ khuyến khích mình vài câu cũng nên, dù sao nhân viên cố gắng thì công ty mới phát triển được mà.
Thế nhưng loay hoay đợi mãi, một lúc lâu rồi mới thấy Tiêu Dật từ từ ngẩng lên, lướt nhìn Hứa Nặc một cái, khóe môi hơi nhướn lên, nói: “Phòng kế hoạch à? Từ khi công ty thành lập đến nay, chưa có cô nào ở lại phòng đó được, cố lên nhé.”
Câu “cố lên nhé” nếu nói là khuyến khích thì chi bằng nói quách là khiêu chiến cho rồi! Hứa Nặc nghe thấy vẻ khinh thường trong câu nói nhẹ nhàng đó, từ khi ấy, Hứa Nặc đã nảy sinh ra ám ảnh tâm lý khó dập tắt với đại boss cao quý! Cho dù lớp bồi dưỡng nhắc đến cái tên “Tiêu Dật”, hay trong cuộc họp nhân viên nhìn thấy bóng dáng đẹp đẽ phóng khoáng ấy, Nặc Nặc đều tránh thật xa, một mặt vẫn phải lẩm nhẩm niệm chú “A di đà Phật, hồn ma biến đi, anh ta không thấy con không thấy con!”
Nhưng, chẳng ai ngờ là, trốn tránh đủ cách mà lại gặp phải đại boss trong cuộc gặp gỡ xem mắt mà mẹ cô sắp xếp. Nặc Nặc nghẹn ngào.
Sao lại có chuyện trùng hợp thế được? Hơn nữa đối tượng xem mắt mà mẹ đã nói rõ, đối phương chỉ là trưởng phòng nào đó thôi mà, nhưng giờ đây… Nặc Nặc đau khổ lén liếc nhìn vẻ mặt người ấy một cái, hoàn toàn khó xử......