Hết hàng
Giá: 60.000₫
  • Nhà sản xuất: Nhã Nam
  • Mã sản phẩm: NN0127
  • Tình trạng: Sách này hết
Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Tác giả : Tân Di Ổ
NXB: Thời Đại
Tình trạng: Sách mới 95%, bao bìa kiếng, 472 trang khổ 16X24

 

Tư Đồ Quyết ngồi ở hàng ghế trước cabin ngay sát lối đi, nhưng lại là người xuống máy bay sau cùng. Cô nhìn đám hành khách cùng chuyến bay đi qua mình, ban đầu còn có người tỏ ý cảm ơn trước sự “nhường nhịn” của cô, về sau mọi người chỉ nhìn cô gái ngồi như bị đóng đinh tại chỗ với ánh mắt lạ lùng.

Mãi tới khi một nữ tiếp viên hàng không với nụ cười chuẩn mực bước đến cạnh cô hỏi: “Thưa chị, chuyến bay hôm nay đã kết thúc, xin hỏi chị có cần giúp gì không ạ?” Lúc này Tư Đồ Quyết mới đành đứng dậy, cô cười dịu dàng: “Không có gì đâu, cảm ơn, tôi đi ngay đây.”

Cô vào toilet dặm lại lớp phấn trang điểm hồi lâu, sau đó nghiễm nhiên trở thành hành khách cuối cùng của chuyến bay ra nhận hành lý ký gửi, tuy vậy khi tiến về phía cửa ra, cô vẫn tự nhủ phải hít thở sâu đủ năm lần.

Lần này cô từ Los Angeles về nước, dừng lại Thượng Hải rồi bay tiếp về thành phố G, dù đáp chuyến bay đêm nhưng ngoài cửa ra đã chen chúc rất nhiều người đi đón. Cô xách hành lý vội vã bước qua, chẳng hề thấy bất cứ gương mặt quen thuộc nào, đương nhiên cũng chẳng có ai gọi tên cô. Đối với một người suốt bảy năm không trở về chốn cũ, trước tình cảnh này cũng có đôi phần lạc lõng, còn tám phần là thở phào nhẹ nhõm.

Trong đêm tối, cổng chính của sân bay đã hoàn toàn khác với dáng vẻ trong ký ức, mỗi cảnh tượng lạ lẫm trước mắt đều nhắc cô nhớ đến sự tồn tại chân thực của quãng thời gian bảy năm đó. Thời gian luôn có thể thay đổi một số thứ, đây chẳng phải là lý do lớn nhất để cô thuyết phục bản thân trở về lần này hay sao?

Đoàn người rồng rắn đợi taxi dần dần ngắn lại, cuối cùng cũng đến lượt cô, Tư Đồ Quyết đang định xếp hành lý vào cốp xe, thình lình từ sau lưng cô vươn tới một đôi tay chẳng nói chẳng rằng đóng sập nắp cốp xuống.

Tư Đồ Quyết giật nảy mình, quay phắt người lại, mặt đầy cảnh giác, nhưng chỉ sau vài giây định thần nhìn kỹ, nhận ra người mới tới, vẻ đề phòng trên mặt cô lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ. Cô lập tức buông hết mọi thứ trên tay ôm chầm lấy người đó, đáp lại cô là một đôi tay mạnh mẽ vững vàng.

Thật ra cô cũng chẳng mấy thích kiểu ướt át thế này, nhưng nước mắt cứ tự nhiên trào ra, mãi tới khi người đó vuốt vuốt tóc cô rồi buông tay, cô mới từ cảnh nước mắt lưng tròng trở về với thực tại - đêm miền Nam nóng hầm hập, sân bay tấp nập người đi kẻ đến... và còn nỗi bực dọc của tài xế taxi cùng vẻ mặt chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào của đám người đợi xe.

Cô không nén nổi cười khì khì, trao đổi một ánh mắt ngây thơ vô số tội với người vừa tới rồi vội vàng xin lỗi tài xế và người khách đợi xe kế mình. Người đó thuận tay đỡ lấy hành lý, khoác vai cô đi về hướng khác, “Xe anh đỗ ở dưới.”

Tư Đồ Quyết hỏi: “Không phải anh nói tối nay có ca phẫu thuật không tới được sao?”

“Tình trạng bệnh nhân có thay đổi, phẫu thuật phải hoãn lại mấy ngày. Có nói thế nào cũng phải tới đón em chứ, may mà chưa báo trước với em về chuyện dời ca phẫu thuật, đã bảo sẽ khiến em bất ngờ mà, không có kinh ngạc thì đâu ra vui mừng chứ? Nếu không chẳng phải sẽ hụt mất cái ôm kinh điển vừa rồi sao. Đáng lẽ phải nhờ người chụp lại cảnh khi nãy, giữ lại về sau còn trêu em, mà người nào không biết còn tưởng là chúng mình đang đóng phim ‘Trái tim mùa thu’ đấy.”

Tư Đồ Quyết cười nói: “Được lắm, Ngô Giang, đàn ông có vợ có khác, còn xem cả phim Hàn Quốc nữa.”

“Con người ai chẳng phải thay đổi chứ?” Ngô Giang nửa đùa nửa thật than thở. “Em cũng thay đổi rồi đấy thôi? Nói thật, vừa nãy trước khi anh gọi, chỉ dựa vào dáng người và gương mặt anh còn không chắc có phải là em không.”

“Ý anh chê em già chứ gì?” Tư Đồ Quyết vờ tức giận đứng lại, chạm nhẹ lên mặt mình, đồng thời nhìn hình bóng quen thuộc phản chiếu trên mắt kính Ngô Giang, mái tóc chải hất ra sau để lộ vầng trán thanh tú như xưa, dáng người vẫn yểu điệu, ngay cả mấy nốt tàn nhang lờ mờ bên cánh mũi cũng vẫn vậy, không nhiều hơn cũng chẳng ít đi. Dường như chẳng có gì thay đổi cả, nhưng trong lòng cô hiểu ý Ngô Giang.

Mọi người đều đã đổi thay, thời gian quả là một thứ quá kỳ diệu, không chỉ làm thay đổi Tư Đồ Quyết mà ngay đến một gã trai từng sôi nổi nhiệt tình, không yên lặng nổi dù trong giây lát như Ngô Giang cũng đã bị mài giũa thành một người đàn ông chỉ hứng thú với bàn phẫu thuật còn thì hờ hững với tất thảy, chỉ khi đứng trước mặt bạn cũ mới thấp thoáng thấy lại vài phần dáng vẻ ngày nào.

Hai con người đắm chìm trong niềm vui gặp lại bạn cũ không hiểu sao bỗng yên lặng.

“Tư Đồ, cảm ơn em đã về lần này, anh rất vui.” Ngô Giang nghiêm sắc mặt nói, anh quyết định phải hướng câu chuyện tới những chuyện vui vẻ trước khi bao kỷ niệm không mấy tốt đẹp ập đến.

Tư Đồ Quyết cũng hưởng ứng: “Anh kết hôn sao em lại vắng mặt được chứ, thế không phải là quá vô tình sao.”

Cô nói rất thản nhiên, tựa như một người bạn cũ từ thành phố lân cận nào đó vui vẻ về tụ họp, chứ không phải là người đã bỏ đi bảy năm trời đằng đẵng, dẫu đường đời gặp phải bao biến cố vẫn luôn coi cố hương như chốn đầy rẫy tai ương.

“Đừng cảm động quá thế, anh mà khóc là em điên lên đấy. Anh biết thừa lần này em về chủ yếu là vì công việc mà.” Tư Đồ Quyết lấy lại giọng điệu nhẹ nhàng mà dí dỏm, hai người tiếp tục sánh vai bước về phía trước.

Ngô Giang nhún vai, “Anh tính đúng thời điểm hội nghị chuyên đề kỳ này mới định ngày cưới đấy, dựa vào hai lý do quan trọng ấy em không về cũng không xong.”

“Đừng nói thế chứ, em gánh không nổi đâu.”

“Đằng nào cũng phải kết hôn mà, chọn thời điểm nào cũng thế cả, không đúng sao?”

Tư Đồ Quyết lườm Ngô Giang, “Chuyện lớn cả đời sao anh nói tùy tiện thế, cứ theo logic này của anh chẳng phải sẽ thành ‘đằng nào cũng phải lấy vợ mà, lấy ai cũng thế không phải sao?’ ”

Ngô Giang lại bật cười gật đầu, “Chính là cái lý này, thật không uổng giao tình của chúng ta, ‘người hiểu ta chẳng ai bằng Tư Đồ’.”

“Nói nhảm!” Tư Đồ Quyết không muốn nghe tiếp. “Ai vác súng ép anh lấy vợ đâu, Ngô Giang, em nói cho anh biết, anh cứ giữ cái mớ lý luận ấy của anh, em mặc kệ, nhưng đối với phần lớn con gái bọn em, hôn nhân là việc quan trọng nhất cả cuộc đời, một là anh cứ ở vậy mà thành quả nhân, hai là kết hôn rồi thì yên phận đi, không dưng lại làm lỡ dở người ta, đúng là vô lý đùng đùng!”

Ngô Giang phá lên cười, “Kẻ bảy năm thay chín người yêu lại tới giảng đạo lý hôn nhân cho anh à?”

Tư Đồ nghi hoặc nói: “Nhiều thế cơ á... sớm biết đã không kể với anh... mà anh đừng có đánh tráo khái niệm đi, yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Em xem ảnh Ngô phu nhân tương lai rồi, vẫn là cô họ Nguyễn đấy phải không, rất được, vừa trẻ trung lại xinh đẹp, khí chất dung mạo đều rất thanh thoát, đến em nhìn còn thích, anh phải đối tốt với người ta đấy.”

“Em xem, quan điểm của chúng ta chẳng cầu mà hợp rồi. Yên tâm đi, lẽ dĩ nhiên anh sẽ đối tốt với cô ấy, chỉ có điều sao em dám chắc trong mắt Ngô phu nhân tương lai anh không phải đối tượng lấy bừa cho xong chứ? Nồi nào úp vung nấy không phải rất tốt sao?”

Trước khi Tư Đồ Quyết kịp phản bác, hai người đã bước tới xe. Ngô Giang vội nói: “Nín thở đi, thêm một bất ngờ nữa cho em đây.”

“Có ma mới tin anh. Anh đổi xe đấy à, đây đâu phải cái lần trước khoe em...”

Còn chưa dứt lời, cửa xe bên ghế lái đã bật mở, lại một người nữa tủm tỉm cười xuất hiện trước mặt cô.

“Em xem ai nào?”

“Lâm Tĩnh!” Tư Đồ Quyết kinh ngạc kêu lên, lại ôm chầm lấy người đó. Nếu nói sự xuất hiện của Ngô Giang còn nằm trong dự liệu, thì sự có mặt của Lâm Tĩnh quả khiến cô kinh ngạc. Tư Đồ Quyết và Ngô Giang có thể coi là bạn nối khố, tình nghĩa dĩ nhiên khỏi phải nói, còn Lâm Tĩnh là một trong những người bạn thân nhất của cô trong mấy năm ở nước ngoài, hai người học cùng đại học, chìa khóa dự phòng nhà cô toàn để Lâm Tĩnh giữ giúp, mãi tới khi anh về nước trước. Liên tiếp gặp lại bạn thân thế này sao cô không vui cho được?

“Anh xem, tôi nói rồi mà, đúng là hành động đặc trưng của Tư Đồ, lúc nãy bọn tôi còn ôm nhau khóc lóc nữa cơ.” Ngô Giang cười nói với Lâm Tĩnh.

Tư Đồ Quyết buông Lâm Tĩnh ra, nói: “Không ngờ anh kiềm chế được, lúc nãy Ngô Giang khóc ướt cả áo em, thật bó tay.”

Lâm Tĩnh cũng cười nói: “Ba năm không gặp, cái ôm này lại qua quít thế à? Anh còn tưởng phải nồng nàn hơn cơ.”

“Đó là em kiềm chế đấy thôi, em mà quá khích là sẽ cắn người đó.”

Ba người cười cười nói nói ngồi lên xe. Lâm Tĩnh cầm lái. Tư Đồ Quyết ngồi ghế sau, cô còn chưa thoát khỏi những cảm xúc mãnh liệt trái ngược nhau, niềm vui dâng trào tựa hồ không nói hết được.

“Sao hai người lại cùng tới thế này? Hẹn trước rồi à? Lâm Tĩnh anh vẫn ở Viện Kiểm sát hả? Ban đầu không phải anh nói muốn ở Thượng Hải ư? Anh tới sân bay sao không báo cho em...”

Cô nói liến thoắng như trẻ con, như thể làm vậy sẽ níu kéo được niềm vui trong khoảnh khắc này dài thêm một chút, bản thân cũng có thể ỷ lại vào không khí phấn khởi này thêm chút nữa.

Hỏi liền một mạch mấy câu cô mới chợt nhận ra hai người đàn ông đằng trước đều lặng thinh không đáp, ánh mắt Lâm Tĩnh dường như nhìn về một nơi nào đó bên trái, Ngô Giang cũng vậy.

Tư Đồ Quyết hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt hai người, phía đó chẳng có gì khác ngoài một chiếc Lexus đen, đúng lúc cô vừa nhìn sang, một nhân viên sân bay bước lại gần gõ vào cửa chiếc xe đó, dường như muốn nhắc nhở không được đỗ xe ở đây.

Lúc này Lâm Tĩnh mới nhận ra Tư Đồ Quyết đã ngưng nói chuyện, anh hơi ngoảnh lại cười: “Anh nói rồi, bên đó không cho dừng xe... Tư Đồ, em hỏi nhanh quá, còn bao nhiêu thời gian, em cứ từ từ, vội vàng gì chứ. À phải rồi, nước hoa hôm nay của em thơm đấy.”

Tư Đồ Quyết uể oải dựa vào lưng ghế nhìn anh, Lâm Tĩnh quả là người luôn ung dung thong thả, chẳng bỏ qua một tiểu tiết nào. “Anh thích thì em tặng cho bạn gái anh, có điều một lọ e là không đủ nhỉ.” Cô vờ tập trung cười đùa, làm như không thấy cánh cửa chiếc Lexus thu hút ánh mắt hai người đàn ông ngồi ghế trước chợt hé ra rồi đóng sập lại trước khi xe lăn bánh.

“Haha, mùi hương đặc biệt ở trên một người đặc biệt mới quyến rũ.”

“Quên đi, rõ ràng anh sợ một lọ không đủ chia cho mấy cô thì có. Lâm Tĩnh, bác sĩ Ngô người ta sắp kết hôn rồi, còn anh thì sao?”

“Chắc cũng sắp rồi.” Lâm Tĩnh nửa đùa nửa thật nói.

“Thật không, tháng trước trên MSN còn thấy anh nói chưa tìm được người có thể chung sống cả đời, vừa chớp mắt đã ‘sắp rồi’?” Tư Đồ Quyết nghi hoặc, không giấu nổi vẻ hóng hớt.

Lâm Tĩnh nói: “Thế nên hãy chúc anh may mắn.”

Xe đã đến đường cao tốc sân bay, Lâm Tĩnh thoáng do dự rồi hỏi: “Tư Đồ, lần này về em ở đâu?”

Ngô Giang nghiêng người ra sau nhìn cô: “Hay là ở nhà anh?”

“Thần kinh.” Tư Đồ Quyết cười mắng. “Em có vô lương tâm đi nữa cũng không ở lại nhà đàn ông sắp có vợ đâu, các anh cứ yên chí, em không làm phiền ai cả. Em... em đã đặt khách sạn trước rồi.”

Ngô Giang và Lâm Tĩnh không nói nữa. Tư Đồ Quyết hiểu trong lòng họ nghĩ gì, cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này, không chỉ bố mẹ cô mà còn vô số người thân bạn bè cũng sống ở đây. Bạn bè người quen rải rác khắp nơi nhưng cô chỉ có thể ở khách sạn. Một kẻ tha hương trở về quê cũ, bất kỳ ai cũng thấy hơi lạ lùng.

“A, Lâm Tĩnh, Lâm Tây nhờ em hỏi thăm anh đấy. Anh sớm ổn định em nghĩ cô ấy cũng mừng, dù sao hai người đã kết thúc rồi.”

Lâm Tây là bạn gái mà Lâm Tĩnh sống cùng lâu nhất khi ở Mỹ, cô là đời thứ ba trong một gia đình Hoa kiều, cũng rất thân với Tư Đồ Quyết. Một độ Tư Đồ Quyết cho rằng hai người bạn này của mình nhất định sẽ thành đôi, nào ngờ ba năm trước Lâm Tĩnh về nước cũng chấm dứt luôn quan hệ với Lâm Tây. Lâm Tây là cô gái háo thắng, Tư Đồ Quyết khuyên cô giữ Lâm Tĩnh lại hoặc nói chuyện thẳng thắn với Lâm Tĩnh một lần nhưng cô không nghe. Sau khi Lâm Tĩnh đi, Lâm Tây cũng không liên lạc với anh nữa, nhưng Tư Đồ Quyết lại bắt gặp cô yếu đuối khóc lóc sau cơn say, cuối cùng cô cưới một Hoa kiều Canada sống ở Mỹ.

Lâm Tây từng nói với Tư Đồ Quyết, cô không giữ Lâm Tĩnh lại cũng không dám về nước cùng anh vì cô nhận ra một điều, tuy Lâm Tĩnh là người tình tuyệt vời nhưng anh không yêu cô.

Tư Đồ Quyết rất hiểu nỗi tuyệt vọng đó của Lâm Tây, có những cô gái chỉ yêu cầu rất ít, không màng chuyện anh nghèo kiết xác, cũng chẳng ngại phải khắc phục bao gian khó để ở bên anh, tất cả những gì cô ấy cần là toàn bộ tấm chân tình của người đàn ông đó, nếu không có thà rằng buông tay. Thế nên trong một khoảng thời gian Tư Đồ Quyết không sao hiểu nổi Lâm Tĩnh, có điều về sau cô nghĩ thông ra, chuyện tình cảm như khi người ta uống nước, ấm lạnh chỉ mình mình hay, người ngoài sao có thể hiểu được. Dù Lâm Tĩnh phụ lòng Lâm Tây nhưng đó là chuyện giữa hai người họ, đối với Tư Đồ Quyết anh vẫn là một người bạn tốt.

“Hiện giờ Lâm Tây sống hạnh phúc không?” Giọng điệu của Lâm Tĩnh ôn hòa như hỏi thăm bạn cũ.

Tư Đồ Quyết thở dài, “Hạnh phúc lắm, con trai mới ba tháng tuổi, rất dễ thương, chồng Lâm Tây cũng rất yêu cô ấy.”

Lâm Tĩnh nói: “Tốt quá, Lâm Tây là một cô gái tốt, cô ấy đáng được hạnh phúc như vậy.”

“Lâm Tĩnh, định khi nào cho em gặp ‘người cuối cùng’ của anh? Em tò mò quá.” Tư Đồ Quyết hỏi.

“Được thôi.” Lâm Tĩnh thản nhiên nhận lời, “Nếu không có gì thay đổi thì trong đám cưới của bác sĩ Ngô em sẽ gặp cô ấy.”

“Đến lúc ấy anh phải giới thiệu với em đấy.”

“Vậy phải xem cô ấy có chịu không, mà cô ấy à, anh không nói trước được.”

Khi Lâm Tĩnh nhắc đến “cô ấy”, giọng điệu anh vừa âu yếm vừa bất lực, tình cảm ấm áp vô tình lộ ra đó e rằng ngay bản thân anh cũng không nhận thấy. Tư Đồ Quyết có phần xót xa cho tâm sự bao năm nay của Lâm Tây, cô không nhịn được cười nói: “Em lại càng nôn nóng muốn gặp rồi đây. Nói cho anh biết, sau khi em về nhất định sẽ thêm mắm dặm muối kể xấu cô ấy với Lâm Tây cho xem.”

Lâm Tĩnh không nhịn nổi phá lên cười.

Ngô Giang nói: “Sở thích của phụ nữ đúng là quái lạ.”

“Các anh đều nên ngoan ngoãn mời em ăn cơm để bịt miệng đi, vì em đã nắm được thóp các anh rồi, nhất thiết không được tùy tiện nói xấu phụ nữ trước mặt em, đừng quên phụ nữ là hẹp hòi nhất, chỉ hơi không vừa lòng là sẽ ra sức xúi giục chia rẽ đấy.” Tư Đồ Quyết nhướn mày nói.

“Người khác chẳng nói, còn em nhất định là không đâu. Em là cô gái rộng lượng nhất mà anh quen đấy.”

Tư Đồ Quyết cười. “Lâm Tĩnh, coi như anh biết thời thế, từ giờ trở đi anh bắt đầu tâng bốc em được rồi đó.”

“Tuyệt đối là lời tự đáy lòng mà.”

“Vậy anh sai rồi, em là người rất hẹp hòi, chuyện em đã để bụng thì suốt đời không quên đâu.”

Cuối cùng xe cũng tiến vào nội thành, thời gian đã không còn sớm nữa nhưng con đường sầm uất vẫn náo nhiệt như thường, đèn đường trải dài tít tắp trước mắt hệt như một con đường bất tận. Khi rời đi chẳng qua chỉ cần chút nghiến răng dằn lòng, còn để quay về lại cần quá nhiều dũng khí. Nhưng dù sao đi nữa cũng phải có ngày này, chỉ không biết liệu khoảng thời gian bảy năm rốt cuộc đã đủ lâu hay chưa. Lần này về nhất định là một chuyến lênh đênh, không khỏi gợi lại những chuyện cô không muốn nhớ đến nhất, nhưng khởi sự thế này đã là quá tốt đẹp, cô rất hài lòng.

Vượt quá nửa vòng địa cầu để trở về quả là một quãng đường mệt mỏi nhưng Tư Đồ Quyết vẫn không buồn ngủ. Ngô Giang nói vì cô bị lệch múi giờ chưa kịp điều chỉnh lại, tính ra chắc đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ cô chưa được ngủ đẫy giấc. Hai người họ sợ cô một thân một mình ở khách sạn, mất ngủ lại thấy cô đơn bèn đề nghị dẫn cô đi thăm thú lại cảnh thành phố về đêm đã lâu cô không được thấy. Mọi người tìm chỗ nào đấy nhâm nhi đôi ba chén, dù sao cũng là bạn cũ trùng phùng, còn biết bao nhiêu chuyện chưa nói hết, lúc tàn cuộc ai nấy đều thấm mệt, hẳn sẽ ngủ được ngay.

Tư Đồ Quyết vui vẻ nhận lời. Cô không nói với họ cô đâu chỉ có không ngủ hai mươi mấy tiếng đó. Đêm trước khi về nước, cô mở mắt thao láo nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từ đen như mực dần dần chuyển sang sáng bạch, không nhắm mắt nổi phút nào. Cô không rõ vì sao, chỉ là cảm thấy mình hoang mang tột độ, chẳng có nơi nào để tựa nương. Lúc lên máy bay cô mệt rã rời đến không cất nổi bước, nhưng vừa đặt chân xuống mặt đất, Ngô Giang và Lâm Tĩnh nối gót xuất hiện như tiếp thêm cho cô một liều thuốc trợ tim, đến giờ tuy đã quá sức chịu đựng nhưng cô vẫn chẳng muốn ngủ chút nào.

Tới nơi Ngô Giang đã đặt chỗ trước, phục vụ vừa mở cửa phòng, Tư Đồ Quyết đi đầu ngó vào đã giật nảy mình, căn phòng lớn quá, bóng người lố nhố bên trong, cô ngỡ rằng mình bị dẫn nhầm vào chỗ của người khác, đang định lui ra thì Ngô Giang đằng sau đã bước vào, quay lại thấy cô còn đang ngỡ ngàng, anh cười hỏi: “Sao nào, Tư Đồ của chúng ta bị khí thế này dọa khiếp rồi à?”

Còn chưa dứt lời, đám người đang đứng ngồi ngả nghiêng, hát hò, ăn uống đều cười chào bọn họ. Tư Đồ Quyết dụi dụi mắt, từng khuôn mặt đó, hoặc béo lên, hoặc điểm thêm những vết chân chim, hói đầu, hay đã thay đổi hoàn toàn về trang phục lẫn khí chất, nhưng nhìn kỹ lại đều là người cô từng quen biết. Tựa như những cái tên bị lãng quên đâu đó ở một thế giới nào khác chợt ùa về ngay cửa miệng, chỉ chực để bật ra.

Ngô Giang nói đúng, cô đã kinh ngạc vô cùng, cảm giác đó rất khó nói là bất ngờ hay một điều gì khác, cô lại chẳng hề được chuẩn bị nên thấy hơi e ngại trước cảnh tưng bừng rộn rã quá đường đột này. Cô không thể nào vờ vui vẻ như én non về tổ, đành đứng như tạc tượng giữa đám đông, vẻ mặt thẫn thờ, hay có lẽ là thờ ơ.

May sao Lâm Tĩnh theo sau cô rất thận trọng lại tinh ý, anh được Ngô Giang mời tới cùng cô, trong phòng quá nửa là bạn cũ của Ngô Giang và Tư Đồ mà anh không hề quen biết, nhưng ít nhất anh cũng hiểu Tư Đồ Quyết, lần này chỉ e “bất ngờ” thì có mà “mừng rỡ” lại không. Anh đứng bên Tư Đồ Quyết, vỗ nhẹ vào lưng cô, lúc này cô mới định thần lại, mỉm cười rồi lần lượt gọi tên từng người. Cô hòa nhập rất nhanh vào đám đông, ôm chầm, hàn huyên, trong chốc lát quang cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngô Giang đợi màn chào hỏi xong xuôi rồi mới giới thiệu Lâm Tĩnh. Với địa vị và tài giao tiếp của mình, anh cũng dễ dàng hòa vào đám đông. Đây đích thực là không khí mà một cuộc đoàn viên tổ chức vì người bạn cũ lâu ngày trở về nên có, đầy xúc động, hòa hợp, ồn ào, và nồng nhiệt.

Tư Đồ Quyết khó khăn lắm mới tranh thủ uống được cốc nước. Ngô Giang ở bên hạ giọng hỏi cô: “Sao thế Tư Đồ, vừa nãy... đừng có trách anh không báo trước với em nhé, bọn họ nghe bảo em trở về nên thật lòng muốn gặp em thôi, không ngờ lại có nhiều người tới thế... anh cứ nghĩ em sẽ vui.”

Đương nhiên Tư Đồ Quyết biết Ngô Giang vốn có ý tốt, anh sao hiểu được bao năm xa cách như vậy, một Tư Đồ từng hô mưa gọi gió giữa đám đông giờ đã trở nên nhút nhát. Trước sự áy náy của bạn, cô bèn khẽ cười: “Sao lại không thích chứ? Tại em bị mất ngủ do lệch múi giờ đâm ra vừa gặp quá nhiều người thế này đã tối tăm mặt mày rồi.”

Lâm Tĩnh cũng vừa thoát khỏi đám đông vây lấy anh chuyện trò như thoạt gặp đã thân, ngồi xuống bên cạnh họ.

“Tư Đồ, họ đều là bạn cũ của em à? Muộn thế này rồi mà bao nhiêu người vẫn đợi để tẩy trần cho em, xem ra nhân duyên của em ở đâu cũng tốt cả.” Lâm Tĩnh nói.

Ngô Giang cười nói: “Nếu không sao lại nói ‘Tư Đồ Quyết - vạn người mê’ chứ?”

“Lại nói nhảm rồi.” Tư Đồ Quyết lườm Ngô Giang.

Lâm Tĩnh cũng gật đầu đồng tình: “Bác sĩ Ngô nói chí phải.”

Ai không mê Tư Đồ Quyết chứ? Ngay đến một kẻ giao du rộng rãi, bình dị dễ gần mà thật ra cực kỳ kiêu ngạo, hiếm khi thân mật với người khác như Lâm Tĩnh cũng trở thành bạn thân của cô. Cô xinh đẹp, nhưng chẳng lấy đó làm kênh kiệu. Cô kiêu ngạo nhưng cũng chỉ là một kiểu tự nghiêm khắc với bản thân. Vả lại cô còn rất nỗ lực, dễ thương, lương thiện, và đáng tin... cô là người bạn có thể chia sẻ hết mọi bí mật mà không lo bị tiết lộ, là người cùng bạn bù khú khi vui, say khướt khi buồn rồi đến khuya lại đưa bạn về nhà an toàn. Tư Đồ Quyết là cô gái đáng yêu, khi cảm tính thì lãng mạn vô cùng mà lúc lý trí lại cực kỳ tỉnh táo. Trong mắt đám bạn thân, Tư Đồ là báu vật trời sinh của tạo hóa, nhưng trong tên cô lại có chữ “quyết”. Quyết, là nửa vòng tròn, cũng là một mảnh ngọc bội bị khuyết. Lẽ nào bậc trưởng bối khi đặt tên cho cô cũng biết đạo lý trăng tròn rồi khuyết, nước đầy thì tràn? Phải thế chăng mà theo Lâm Tĩnh thấy vào lúc đáng lẽ Tư Đồ phải hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất thì trong mắt cô vẫn thấp thoáng vẻ hoảng hốt hoang mang không sao giấu nổi.

“Các anh cần gì phải một xướng một họa tâng bốc em thế?” Tư Đồ Quyết nuốt không trôi mấy câu đó, bèn phản đối.

Lâm Tĩnh ám chỉ mọi người xung quanh, “Nói gì vậy, xem ra bọn họ đều chân thành tới đoàn tụ với em, đến tuổi này mà còn được như vậy thật không dễ đâu.”

Tư Đồ Quyết cười không nói. Mọi người ngồi đây tuy không phải bạn chí thân với cô như Ngô Giang cũng chẳng phải tri kỷ hết lòng hết dạ như Lâm Tĩnh, nhưng ai nấy đều là bạn cũ của cô. Chỉ có điều cô ra đi khi thân bại danh liệt, vô cùng bối rối, thực không ngờ sau bảy năm trời vẫn còn có được cảnh này.

Ai ai cũng thích Tư Đồ Quyết. Phải, bọn họ từng quý mến cô. Mỹ Mỹ năm xưa mỗi lần có hẹn đều thoải mái lựa váy áo đẹp trong tủ đồ của cô. Khi Tam Bì thất tình Tư Đồ cũng đi cùng anh ròng rã cả tuần, nghe anh ký thác tâm tư. Mỗi kỳ kiểm tra Mẫn Mẫn đều ngồi sau cô để tiện chép bài. Còn Tiểu Căn giờ đây xem ra đã có tiền đồ, năm xưa khi đi học anh nghèo đến mức được bữa nay lo bữa mai, là Tư Đồ âm thầm tặng phiếu cơm cho anh, để nộp học phí năm cuối cùng anh còn vay của cô một ngàn, cho đến giờ cô cũng chưa hề đòi anh tiếng nào.

Tư Đồ xưa nay không hề nghĩ mình gia ơn cho ai, cô làm vậy chỉ vì bọn họ là bạn bè. Nhưng năm xưa khi chuyện đó xảy ra, cô thân bại danh liệt, có trăm cái miệng cũng không biện bạch nổi thì bọn họ ở đâu? Tư Đồ có thể thông cảm cho sự im lặng và tránh né đó, nhưng cô không tài nào quên được những ánh mắt khinh miệt, rẻ rúng, những hành động giậu đổ bìm leo mà ngay cả họ cũng góp phần.

Cô hèn nhát trốn tránh trong tủi nhục, bảy năm rồi, có lẽ thời gian đã khiến họ lãng quên nhiều điều, chỉ nhớ tới sự trở về của cô, nhớ rằng cô từng đối tốt với họ nên mới tới đây hôm nay. Sau phút gượng gạo ban đầu, Tư Đồ Quyết cũng đành cố quên đi những u ám và phản bội ấy, cùng nâng chén nói cười để chuyện cũ tan như mây khói.

Có lẽ vì thế mà Lâm Tĩnh nói cô rộng lượng. Nhưng cô tự biết mình không phải vậy, và cũng chẳng tốt đẹp như người ta nói, cô cao ngạo, cô tùy hứng, cô khắt khe, có điều cô chỉ để lộ trước những người thân thiết nhất. Cô đã tha thứ cho những người bạn đó, cũng đã thông cảm với họ chỉ vì sự kiêu ngạo trong lòng, vì cô chẳng bao giờ để ý tới “người ngoài” và bọn họ lại không phải đối tượng mà cô quan tâm, vậy nên cô chẳng buồn chấp nhặt, cứ cười xòa bỏ qua như thế.

Sau khi uống một trận đã đời, mấy người Mỹ Mỹ, Tam Bì bắt đầu hát, những người còn lại cũng đã lâu không gặp bèn chuyện trò như pháo ran. Tư Đồ Quyết cũng hăng hái rủ rê Ngô Giang, Lâm Tĩnh chơi mạt chược, kêu là để “tìm lại bản sắc”.

Ngô Giang vừa miễn cưỡng hưởng ứng, vừa trêu Tư Đồ Quyết: “Em bắt đầu yêu thích văn hóa Trung Hoa từ bao giờ thế ?”

Lâm Tĩnh cười tiếp lời: “Cô ấy quên cả đường về nhà nhưng vẫn nhớ scandal Trần Quán Hy, đúng là đáng khen ngợi.”

Còn chưa nói dứt lời, Tư Đồ Quyết đã hí hửng chộp được một quân từ cửa trên của Tiểu Căn, bèn ngửa bài ra.

Tiểu Căn chơi cùng cũng nói: “Tư Đồ, tửu lượng của cậu cũng khá lên nhiều rồi đấy, uống bao nhiêu rượu như vậy mà vẫn đánh bài cao tay thế, nước Mỹ...”

“Sao cơ?” Tư Đồ Quyết đang chăm chú đánh bài, thấy Tiểu Căn chỉ nói nửa chừng bèn lấy làm lạ ngẩng đầu cười, đang định hỏi sao cậu bạn có vẻ thảng thốt như vậy, cô bỗng nhận ra trong phòng lúc này im lặng đến khác thường. Tiếng nói chuyện im bặt, các chén rượu đều được đặt xuống, tiếng hát cũng ngưng lại, chỉ còn tiếng nhạc đệm vô duyên vẫn réo rắt ngân vang. Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt thình lình đóng băng chỉ trong nháy mắt, im phăng phắc như một con tàu ma. Mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ người đang đứng ngay trước cánh cửa vừa được nhân viên phục vụ mở ra.

Anh ta thong thả bước vào, quay người cởi áo khoác rồi mỉm cười chào hỏi.

“Mọi người đều đến cả rồi à, có phải tôi tới muộn rồi không?”

Anh ta nói thản nhiên như không, cứ như mình chẳng phải khách không mời mà đơn thuần chỉ như một trong số những người đang ngồi đây, vì làm tăng ca mà lỡ vụ tụ tập bạn bè, không khí nặng nề cùng vẻ ngỡ ngàng lúng túng của mọi người tuyệt chẳng liên quan gì đến anh ta.

Thực ra nói “ngỡ ngàng lúng túng” cũng không đúng lắm, ánh mắt của mọi người không chỉ tập trung về phía người mới tới mà còn hướng về Tư Đồ Quyết bên bàn mạt chược, bọn họ nhìn anh rồi lại nhìn cô, tựa như đều thấy ngại ngùng thay cho cả đôi bên.

Chỗ ngồi của Tư Đồ Quyết hơi chếch về phía cửa, thậm chí cô còn chẳng nhìn về phía đó lấy một lần. Trong bầu không khí im lặng cô đột nhiên lật bài.

“Tự bốc được bài, ù rồi!”

Cô cười cười nhắc mấy người cùng chơi: “Mau xùy tiền nhanh nào, các anh giả vờ cái gì, định quỵt đấy à?”

Lâm Tĩnh cười xòa móc tiền ra, Ngô Giang cũng làm theo.

“Tư Đồ, hôm nay em hên quá đấy.”

Đám người xung quanh cũng phản ứng rất nhanh, nhao nhao chào hỏi người mới tới. Ngay cả Tiểu Căn cũng quay lại chào.

“Khởi Vân, đến rồi đấy à.”

Icon-Zalo Chat Zalo Icon-Messager Chat Messenger Icon-Twitter 0989.885.646 Icon-Youtube Kênh Youtube Icon-Instagram Bản đồ Lên đầu trang