69 Triết Lý Ảnh Hưởng Đến Đời Sống Của Người Phụ Nữ
Tác giả: Vương Huệ Bình
NXB: Hải Phòng 2007
Tình trạng: Sách tốt, 199 trang khổ 14X20
69 Triết Lý Ảnh Hưởng Đến Đời Sống Của Người Phụ Nữ:
"Có một số duyên phận mãi mãi sẽ không có kết quả, yêu một người là không nhất định phải chiếm hữu cho bằng đựoc người đó".
Yêu, phải chăng là chiếm hữu? Yêu một người là nhất định phải chiếm hữu cho bằng được người đó? Có khi biết buông bỏ cũng là một hình thức để yêu.
Tại một thị trấn nhỏ, có một đôi nam nữ yêu nhau rất tha thiết. Họ thường rủ nhau lên núi xem mặt trời mọc, và ra bờ biển ngắm hoàng hôn, cùng nghe tiếng sóng vỗ dạt dào. Ngày nào họ cũng thường như vậy.
Nhưng có một hôm, người con trai bị bệnh nặng phải vào bệnh viện, suốt mấy ngày liền, chàng trai ấy vẫn nằm mê man bất tỉnh. Kể từ hôm đó, ban ngày, cô gái một phút cũng không rời khỏi người mình yêu, còn ban đêm thì cô đến nhà thờ cầu nguyện Thượng Đế rũ lòng cứu vớt người mình yêu. Và cô đã khóc thật nhiều, khóc đến nổi khô cạn cả nước mắt.
Một tuần lễ trôi qua, bệnh tình của chàng trai vẫn chẳng có gì chuyển biến tốt, vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh. Tội thay cho người con gái, do nàng đã khóc quá nhiều, nên nàng đã tiều tụy đi rất nhiều so với lúc trước.
Cuối cùng, Thượng Đế cũng động lòng trước mối tình si của cô gái ấy. Thượng Đế hỏi:
"Con có bằng lòng dùng sinh mạng của mình để trao đổi không?".
Người con gái ấy trả lời không một chút do dự:
"Vâng, con xin tình nguyện!".
Thượng Đế nói:
"Ta có thể làm cho người yêu của con sống lại trong nháy mắt, nhưng thay vào đó con phải hoá kiếp làm bươm bướm ba năm, con có tình nguyện không?".
"Vâng, con xin tình nguyện!".
Ngày hôm sau, cô gái ấy biến thành một con bươm bướm, nàng cáo biệt Thượng Đế rồi bay thẳng về bệnh viện. Người con trai mà nàng yêu tha thiết đã hồi tỉnh lại thật sự, chàng đang ngồi nói chuyện gì đó cùng một cô y tá mà nàng không thể nghe được vì bên ngoài phòng bệnh được bao bọc bằng một lớp của kính. Bấy giờ nàng chỉ biết đứng bên ngoài của kính ngắm người mình yêu.
Mấy ngày sau, sức khoẻ của chàng trai dần dần hồi phục và chàng trai được xuất viện. Nhưng chàng không hề vui tý nào, ra đường, gặp ai chàng cũng hỏi về tin tức của người con gái mà chàng yêu tha thiết, chỉ tiếc rằng không môt ai biết người con gái ấy hiện giờ đang ở đây. Thế là ngày đêm chàng trai lặn lội đi tìm, thậm chí chàng quên cả mệt và đói, lúc nào cũng nghĩ về người mình yêu. Thực ra, người con gái mà chàng yêu tha thiết có phải là ở đâu xa lạ lắm đâu, nàng luôn ở bên cạnh chàng, chỉ có điều là nàng đã biến thành loài bươm bướm nên chàng không thể nhận ra được.
Khi mùa thu đến, lá vàng rơi ngập lối, cũng là lúc bươm bướm cần phải rời khỏi chàng. Vì thế, lần cuối cùng nàng đậu lên trên đôi vai của chàng trai, nàng muốn dùng đôi cánh mỏng của mình để vuốt nhẹ lên gò má của chàng trai, dùng cái mũi của mình để hôn lên trán chàng. Nhưng vì động tác của nàng quá nhẹ nên chàng trai không thể phát hiện ra dược...".