Tuổi Trẻ Của Đậu Đậu
Tác giả: Thiên Lý Yên
NXB: Hội Nhà Văn 2009
Tình trạng: Sách tốt, 389 trang khổ 13X20
“Bà Tào ngẩng đầu lên, hai bên má bà bết dính những lọn tóc đầm đìa nước mắt. Bà nhìn thấy tôi, giơ tay ra nói: “Nào, đến đây với bà, Đậu Đậu, con ngoan của bà, đến đây với bà nào, con!”. Tôi bước nhanh tới bên bà, lấy tay sờ sờ lên mặt bà, tôi nói: “Bà ơi, bà đừng khóc nữa, là do Đậu Đậu không ngoan! Bà đừng khóc nữa!”. Bà chạm gò má già nua lên mặt tôi, bà khóc tức tưởi: “Không, là bà không tốt, là bà không tốt, bà không nên để mặc cháu ở nhà”.
Trời sắp tối đen như mực, chú Cường Cường mới về. Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, nghe bà Tào mắng nhiếc chú Cường Cường. Lúc đầu, chú Cường Cường không nói gì cả, về sau tiếng quát của chú át cả tiếng của bà. Không biết bao lâu sau, đêm xuống, trong cơn mộng mị tôi hoàn toàn không nhận thức được điều gì nữa.
Sự việc xảy ra không hề đơn giản như những gì tôi đã nghĩ về nó hồi còn bé. Về sau này khi đã trưởng thành tôi mới biết, cô giáo Thẩm sau khi biết được những việc xảy ra với tôi đã lập tức báo cáo lên lãnh đạo nhà trường. Ông hiệu trưởng biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc đã lập tức tố cáo lên Đồn cảnh sát trực thuộc khu vực. Sáng sớm hôm sau, khi tôi vẫn còn nằm ngái ngủ trên giường, chú Cường Cường đã bị một tốp các chú công an mặc sắc phục đưa đi. Họ nói, chú Cường Cường đã phạm tội xâm phạm tình dục trẻ tuổi vị thành niên, chú cũng đã nhận tội.
Chú Cường Cường bị giam trong nhà giam
Tôi còn nhớ rất rõ toàn cảnh sau khi chú Cường Cường bị bắt đi có hai cô công an đã ngồi đối diện với tôi và đặt những câu hỏi cho tôi.
- Cháu tên là Hứa Đậu Đậu, đúng không? – Cái cô béo hỏi tôi câu đầu tiên, cô ấy cười chẳng nhìn thấy mắt đâu. Tôi nhìn thấy cô gầy gầy bên cạnh cô ấy hình như đang làm bài tập thì phải.
- Vâng – Tôi lấy làm kì lạ bởi vì vừa rồi cô ấy còn gọi tên của tôi cơ mà, sao mới một lúc mà đã quên rồi?
- Hứa Đậu Đậu, cháu là lớp trưởng, đúng không?
- Vâng
- Ồ, đúng là đứa trẻ ngoan, trẻ ngoan thì rất thật thà, đúng không? Bây giờ cô hỏi cháu những gì, cháu phải thành thật trả lời như việc đã xảy ra, được không? – Cô mập vẫn giữ nguyên nụ cười ấy. Có điều, tôi cảm thấy cô ấy cười chẳng đẹp một tẹo nào.
Tôi nói:
- Đậu Đậu chưa nói dối bao giờ!
- Hứa Đậu Đậu, khi cháu tỉnh dậy, cháu nhìn thấy chú Cường Cường nằm cạnh cháu, đúng không?
- Vâng.
- Trên người chú ấy không mặc quần áo, đúng không?
- Vâng.
- Chú ấy nằm kề sát cạnh cháu đúng không, Đậu Đậu? – Cô mập hỏi tiếp.
- Tự nhiên tôi cảm thấy cái cô mập này thật đáng ghét, cứ gặng hỏi mãi về chú Cường Cường. Nhưng tôi chẳng có cách nào từ chối trả lời cô ấy, tôi đành miễn cưỡng khó chịu đáp: “Vâng”.
Lúc này đây tôi rất muốn cô ấy hỏi nhanh cho xong đi. Tôi nói tiếp: “Chú Cường Cường không mặc quần áo, chú ấy còn thơm cháu, cháu nhìn thấy người chú ấy trần như nhộng, trông …. xấu xí lắm”.
Hai cô công an nhìn nhau. Cô mập lại hỏi: “Cháu có thấy đau đau ở chỗ nào trên người không?”
Tôi sực nhớ ra việc tôi bị đau bụng sau bữa ăn nguội hôm đó, liền đáp: “Đau ạ, buổi tối bụng cháu đau lắm!”.
- Những gì cháu vừa nói có đúng thực không? Không nói dối chứ? – Cô mập lại hỏi.
- Cháu không nói dối, Đậu Đậu không bao giờ nói dối!
……”