Tiền Chuộc Mạng
Tác giả:
Nxb văn học 2008
Tình trạng: Sách tốt, 439 trang khổ 13X19
“…Gần chín gìơ tối bà mới đi xuống nhà, người bơ phờ mệt mỏi. Cả ngày bà không ăn không uống gì, nhiều lần Ted hỏi bà, nhưng bà không trả lời, nên ông đành bỏ đi. Bà cần một mình trong một thời gian. Ông cứ ở gần đấy để phòng khi bà cần gì. Ông không muốn quấy rầy bà. Trước đó mấy phút ông đã gọi cho Shirley, kể cho bà nghe những chuyện xảy ra và nói ông phải ở lại đêm với nhân viên của mình. Ông muốn để mắt canh chừng mọi thứ, bà nói bà hiểu. Ngày xưa khi ông còn trẻ, mỗi khi bận theo dõi tội phạm suốt tuần, bà đã quen với cảnh ấy. Cuộc sống và giờ giấc làm việc của họ đã khiến cho họ sống xa nhau từ lâu rồi. Thỉnh thoảng bà cảm thấy như mình không có chồng, từ khi các con họ còn nhỏ, hay thậm chí trước đó bà cũng đã có cảm giác như thế. Bà làm những việc bà muốn, có bạn bè riêng, cuộc sống riêng và ông cũng vậy. Nhiều cảnh sát khác, không sớm thì muộn, công việc sẽ tạo ra cuộc sống của họ như thế. Họ may mắn hơn nhiều người khác là họ vẫn còn ở với nhau. Nhièu bạn cũ của họ đã ly dị nhau, như Rick chẳng hạn.
Fernanda đi thất thểu vào phòng khách như một bóng ma. Bà đứng nhìn ông một lát rồi ngồi xuống hỏi:
- Chúng đã gọi chưa? – Ông lắc đầu. Nếu chúng gọi thì ông đã nói cho bà biết chứ. Bà biết thế nhưng cứ hỏi. Bây giờ bà chỉ nghỉ đến chuyện ấy.
- Chắc cũng sắp rồi đấy. Chúng muốn kéo dài thời gian để cho bà sợ, lo nghĩ đến chuyện ấy. - Người chuyên thương thuyết cũng nói với bà như thế. Ông ta ở trên gác, trong phòng của Ashley, với máy điện thoại đặc biệt nối vào đường dây chính của họ.
- Họ làm gì dưới bếp thế? – Bà thẩn thờ hỏi. Bà không muốn thấy lại nhà bếp, không bao giờ bà quên được cảnh tượng mà bà đã thấy, Ted cũng nghĩ thế. Ông mừng vì rồi đây bà sẽ bán ngôi nhà. Sau đó, họ sẽ ra khỏi đây.
- Làm vệ sinh nhà bếp. – Bà nghe tiếng máy nạy đã granít lên, tiếng nổ ầm ầm như muốn làm sập nhà. Bà ước chi ngôi nhà sập xuống. - Người mua nhà thế nào cũng tân trang lại nhà bếp, - ông nói, cố làm cho bà vui và mặc dù đau đớn, nhưng bà cũng mỉm cười.
- Chúng bỏ thằng bé vào trong bao, - bà nói, mắt nhìn Ted. Cảnh tượng trong nhà bếp cứ hiện ra trong óc bà mãi, không làm sao quên được. - Miệng nó bị dán băng bịt kín.
- Tôi biết. Cháu không sao đâu, - Ted lại nói, lòng cầu nguyện mọi chuyện đúng như thế. – Trong vòng hai ngày chúng ta mới nghe chúng gọi đến. Khi chúng gọi, có lẽ chúng để cho bà nói chuyện với cháu. - Người thương thuyết đã dặn bà khi chúng gọi đến thì phải yêu cầu được nói chuyện với chú bé để chứng minh chú còn sống. Không ai trả tiền chuộc để nhận xác đứa bé. Ted không nói chuyện ấy với bà, mà chỉ ngồi yên nhìn bà. Trong bà như người đã chết, mặt mày tái mét, thiếu sinh khí. Hồi nãy có nhiều người hàng xóm hỏi họ chuyện gì đã xảy ra. Có vài người đã nghe bà hét. Nhưng khi cảnh sát đi dò la khắp vùng thì không ai trông thấy gì hết. Cảnh sát không tiết lộ chi tiết nào hết…”