Thỏa Hiệp Với Dịu Dàng
Tác giả: Phương Rong
NXB: Văn Học 2015
Tình trạng: Sách tốt, 398 trang khổ 13X20.5
Chào bạn!
Không rõ bạn đang ở đâu khi cầm trên tay quyển sách này, trong hiệu sách, trên ghế đá sân trường, lúc tản bộ trên vỉa hè, ngồi cà phê cùng bạn bè, một mình trong phòng vắng?
Cũng không rõ một ngày dài trước đó của bạn đã trôi qua như thế nào, đầy nụ cười, ướt nước mắt, bình lặng và an nhiên, chậm chạp và rã rời?
Dù có thế nào đi nữa, mong rằng bạn sẽ nghe thấy, những gì tôi đang nói.
Quyển sách bạn đang cầm trên tay là quyển sách thứ hai của tôi. Một tập văn bao gồm nhiều câu chuyện, xoay quanh những cô gái rất khác nhau. Có người mang linh hồn của hoa hướng dương. Có kẻ năm nay chỉ vừa mới lên bảy. Có người đi muôn phương muôn hướng. Có kẻ ngày qua ngày chỉ ở mãi một nơi. Có người đậm sâu trong lòng một mối tình. Có kẻ chỉ bởi vì nỗi cô đơn mà thôi...Cô đơn, cô đơn, lại cô đơn. Tôi biết, chúng ta đã nói quá nhiều về cô đơn. Trong các câu chuyện, trong những buổi nhàn đàm, trong những tập tản văn mông lung và lơ lửng, trong những entry ở góc khuất của một trang blog vắng người. Nhưng biết làm sao đây, đó dường như đã là căn bệnh bắt nguồn từ cội rễ trong mỗi con người chúng ta, một dấu chỉ chung cho một thế hệ người. Dù muốn hay không, chúng ta vẫn phải nghe và cảm thấy nó. Cô đơn.
Tôi thích ngắm ánh mắt của những người đang yêu. Chúng trong sáng, mơ màng và chân thành như thể họ đang bước đi trên một lớp vải nhung êm ái. Trông họ rất giống một chú mèo ngoan, có thể vui vẻ cả ngày vì một ánh nắng hay một cái vuốt ve của ai đó. Nhưng tôi cũng thích những dấu hiệu gợi tả về nỗi đơn độc của con người. Loài người quá nhạy cảm. Vì thế mà họ trở thành sinh vật dễ dàng cảm thấy cô đơn nhất trên thế gian này. Tôi yêu những nỗi đơn côi trầm tĩnh. Ở một khía cạnh nào đó, chúng giống như biểu tượng của sự tốt lành. Gợi cho người ta nghĩ đến sự kiêu hãnh và tự do của một con người. Giống như chim ưng sải cánh giữa bầu trời, mặc kệ hết thảy những thứ khác, cứ độc hành mà bay.
Trong những buổi đêm khác nhau, tôi viết nên những câu chuyện khác nhau. Những ngón tay đặt trên bàn phím, cơn mưa đêm rỉ rả như chuyện trò, hơi lạnh len qua khe cửa tìm vào, tiếng thạch sùng tắc lưỡi trong đêm, quầng sáng trắng của ngọn đèn bàn hình cây nấm, màn hình word nằm ngay ngắn lặng im không lời. Từ lúc nhân vật đầu tiên xuất hiện, đi đứng, nói cười, yêu đương, buồn vui, đau đớn... cho đến khi câu chuyện khép lại, viên mãn hoặc dở dang, với dấu chấm sau cùng, là một quá trình dài. Vất vả nhưng vui sướng. Lắm lúc trống rỗng nhưng cũng nhiều khi đầy tràn. Cảm giác lúc đang viết cũng giống như đang bước đi trên sóng. Dập dềnh và chênh chao. Ta chẳng thể nào biết được ngọn sóng nào sẽ nâng mình lên cao và ngọn sóng nào sẽ vùi mình xuống đáy sâu khôn cùng. Ta chỉ là một người đang đi trên sóng, mỗi bước chân đi, ngọn sóng dưới chân mình mới là điều quan trọng nhất. Trong những buổi đêm khác nhau, tôi đã viết nên những câu chuyện khác nhau. Khởi nguồn cho động lực viết lách của tuổi thanh xuân không gì khác hơn chính bản thân mình. Mang tất cả những mộng tưởng vô vọng nhất, những mơ ước sâu xa nhất, những hứa hẹn thầm kín nhất, gửi vào trang viết. Tất cả các nhân vật vừa giống như tấm gương soi phản chiếu, vừa giống như người bạn thân thiết nhất, tôi tự tạo ra cho mình.Nhìn lại thời gian hoàn tất câu chuyện đầu tiên cho đến nay, đã là một quãng thời gian dài.
Bảy năm đã trôi qua. Bất biến là tính từ không tưởng. Cô gái năm xưa đã thay đổi. Độc giả năm xưa cũng đã đổi thay. Người đứng trong nắng chiều nở nụ cười sáng trong nay đã cất bước sang ngang theo chồng. Cơn mưa rào năm nào rơi tí tách trên lá sen nay đập mình vỡ tan trên mặt đường phẳng lì vươn dài xa tắp. Bao mùa hoa nở, bấy mùa hoa tàn. Bao mùa đông sang, chỉ để gột trời chờ xuân đến. Tôi sẽ mừng vui biết bao nếu được gặp lại người quen cũ qua cuốn sách này. Cũng như đầy lo âu mà chờ đón những bạn đọc mới. Thời gian khiến mọi thứ xoay vần nhưng văn chương chữ nghĩa là chuyện thuộc về thời điểm. Chỉ có kẻ đến trước, người đến sau. Chỉ có kẻ đúng lúc, người lỡ làng. Để rồi dừng lại hay bước qua nhau.
Mong rằng chúng ta sẽ gặp được nhau, mùa thu này.
(Phương Rong)