Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy
Tác giả : Nguyễn Thiên Ngân
NXB: Văn Học
Tình trạng: Sách mới 95%, bao bìa kiếng, 144 trang khổ 11X18
"We should be living like we lived that summer
I wanna live like we live in the summer"
Mình phải sống như mùa hè năm ấy
Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh.
Video clip của bài này là một cái video đau thương nhất trần đời mà mình được xem. Không cần thằng đẹp giai nào chết rồi không cần em xinh gái nào ho ra máu xối xả, cũng chẳng có ai thất tình. Vậy mà đến khúc cuối mình khóc hu hu. Đôi khi người ta chỉ cần một lý do để khóc. Thì tại sao không khóc cho vơi vì một nguồn cơn đẹp đớn đau như mùa hè năm ấy?
Mùa hè năm ấy mình ngồi trên một chiếc xe cứu thương của Nga xóc lên tới nóc bang qua những cánh đồng hoa dại bạt ngàn. Mình cưỡi ngựa, té ngã. Mình tắm nước hồ miền cực Bắc lạnh hơn đá tan. Mình nướng thịt cừu trong cái lều bí bức. Mình đi tè giữa cánh đồng toàn những hoa là hoa. Mình cài replay cho bài "Dandelion Wine" của Backmore’s Night trong iPod. Mình đọc lại Dandelion Wine của Ray Bradbury, mơ màng về một chai rượu "đóng chai lại tất cả hương vị của mùa hè rực rỡ", một chai rượu mà uống đến hớp cuối cùng, mình sẽ tan nát bởi ý nghĩ làm sao giữ lại được cái mùa hè năm ấy?
"So here's to you, all our friends, surely we will meet again
Don't stay away too long this time
We'll raise a glass, maybe two. And we'll be thinking of you
Until our paths cross again...maybe next time..."
Thì đây bằng hữu uống đi
Mai này còn có dịp gì nữa đâu
Đừng quên những phút ban đầu
Dù đang tan vỡ tận sâu đáy lòng
Uống đi, chuyền chén một vòng
Đường xa nhớ giữ những đầm ấm nay
Ghìm sâu thương nhớ khôn khuây
Xa sau dọn lại ngày này
Mà mơ.
Chiều qua ngồi nghe The Summer, mình thấy nhớ những ngày tuổi trẻ đang qua bằng một nỗi nhớ đớn đau, một cõi lòng tan nát. Bạn bảo rằng xem ra mình cũng đã trải qua được nhiều điều, làm được nhiều thứ, còn tiếc nuối làm gì?! Thật ra mình không tiếc, mà mình sợ. Mình sợ những ngày tháng tới của mình không còn đủ hồn nhiên để yêu như mùa hè năm ấy, không còn đủ khẳng khái đam mê để làm việc mình tin như mùa hè năm ấy, và không còn đủ bao dung để thứ tha cho người cũng như cho bản thân mình, để lại bắt đầu như mùa hè năm ấy.
Mình cũng sợ bạn bè mình không còn yêu nhau như mùa hè năm ấy, khi ngay cả những lỗi lầm tổn thương nhất, cũng chỉ một ly rượu dưới vườn trăng và vài câu vọng cổ là thôi tha thứ cả. Mình sợ bạn bè mình, vì đường đi khác nhau, mà rời xa cái mùa hè năm ấy.
Nên mình phải sống như mùa hè năm ấy. Để gìn giữ những đầm ấm xa xưa, và cho cả những đầm ấm mai này.
...