Hòn Đảo Những Con Tàu Tử Nạn - Tập 1: Sa Mạc Xanh
Tác giả: Alexander Belyaev
NXB: Trẻ 2008
Tình trạng: Sách tốt, 188 trang khổ 14X20
Trong nhiều thế kỷ, vô số tàu thuyền gặp bão trên Đại Tây Dương bị một dòng hải lưu ngầm đưa đến vùng biển Sargasso dày đặc rong tảo và vĩnh viễn kẹt lại ở đó, tạo thành "Hòn đảo những con tàu tử nạn". Định mệnh đã đưa ba nhân vật chính của bộ truyện này đến hòn đảo ấy. Trên đảo có cả một cộng đồng dân cư gồm các thủy thủ, hành khách sống sót trên những con tàu gặp nạn. Họ phải sống dưới ách thống trị của tên chúa đảo bạo tàn vốn là một tội phạm trên đất liền...
“Con tàu thủy khổng lồ mang tên Benjamin Franklin chuyên chở khách chạy tuyến đường Đại Tây Dương đang chuẩn bị khởi hành từ cảng Genova ở miền Bắc nước Ý. Trên bờ diễn ra cảnh nhốn nháo như thường lệ, đám đông áo quần đủ màu sắc đến đưa tiễn người thân la hét vang rộn, kêu réo inh ỏi bằng đủ thứ ngôn ngữ, trong khi trên tàu, sự im lặng đầy căng thẳng bao trùm tất cả hành khách trước giờ xuất phát. Hành khách ở khoang hạng ba mải bận rộn thu xếp hành lý trong những căn buồng chật hẹp của mình, còn các hành khách hạng nhất từ trên boong cao lẳng lặng nhìn xuống đám đông lúc nhúc như bầy kiến trên bến cảng.
Còi tàu rúc hồi cuối cùng, rền vang không gian. Các thủy thủ vội vã chuẩn bị kéo thang cầu tàu.
Đúng lúc đó bỗng có hai người bước vội tới cầu tàu. Người đi sau khoát tay ra hiệu gì đó cho mấy thủy thủ đang rút thang và họ liền hạ thang xuống.
Hai vị khách cuối cùng lên boong. Người đi trước là một thanh niên vóc cân đối, đôi vai rộng. Mặc bộ đồ sang trọng, hai tay đút túi áo khoác, anh ta bước nhanh về phía buồng tàu. Mặt anh ta cạo nhẵn nhụi và trông vô cùng bình thản. Nhưng nếu để ý đến đôi chân mày hơi nhíu lại và nụ cười nửa miệng như mai mỉa của vị khách lạ mặt, người có óc quan sát vẫn có thể nhận ra đó là sự bình thản giả tạo. Theo sát gót chàng trai là một người đàn ông trung niên thấp béo. Chiếc mũ phớt của ông ta đội lệch sau gáy. Gương mặt phờ phạc, ướt đẫm mồ hôi của ông cùng lúc lộ vẻ mãn nguyện, mệt mỏi và tâm trạng căng thẳng như một con mèo đang ngoạm chuột. Ông ta không rời mắt khỏi người bạn đồng hành lấy một giây.
Một cô gái mặc đồ trắng đang đứng trên boong, cách cầu thang chừng dăm bước. Trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt của người hành khách đến chậm đi đằng trước.
Khi hai hành khách có vẻ không bình thường này đi qua, tiểu thư Kingsman - tức cô gái mặc bộ đồ trắng - nghe một trong số thủy thủ vừa kéo cầu thang liếc mắt về phía họ, khẽ nói với đồng nghiệp của mình:
- Này, chú mày thấy chứ? Jim Simpkins - thám tử lừng danh của New York đấy!...".