Hành Tinh Oxygene (Truyệnj Khoa Học Viễn Tưởng)
Tác giả: Klára Fehér
NXB: Tổng Hợp Sông Bé 1987
Tình trạng: sách tốt đủ gáy bìa, 256 trang khổ 13X19
Hành tinh này khi ấy đầy những người mang vòi, nghĩa là mặt nạ chống khí độc. Cũng phải thôi, oxy phải nạp vào từng viên nén, chứ không khí thật của hành tinh thì thực tình không còn sinh vật nào có thể thở được nữa.
Họ lại còn phải sống trong những biệt khu bao phủ bởi những mái vòm, vì ở ngoài kia, những hậu quả của ô nhiễm đã đến mức không thể bị đẩy lùi. Không hề có sự sống trong làn không khí cay xè. Biển chỉ còn như những đầm lầy khổng lồ đen sệt, lừ lừ nhấp nhô dưới ánh trăng.
Họ miệt mài làm việc trên những cái máy, như những cái máy, để có thể đạt được đủ khẩu phần oxy và thức ăn nước uống cho một ngày. Hầu như không nói, hạn chế suy nghĩ, vì những chuyện đó có thể làm tăng tiêu thụ oxy, rất phiền phức.
Trong khi đó, có một thành phố nhỏ bay lượn rất cao trên tầng không. Nơi đó, toàn bộ khoa học kỹ thuật được tập trung để tạo ra một thiên đường nhân tạo. Đó là nơi ở của một số ít người, thuộc một số gia tộc đặc biệt. Họ thông minh, giỏi giang và giàu có, thật xứng đáng được sống trên thiên đường.
Một thiên đường được cung cấp năng lượng và được phục vụ bởi thế giới những người mang vòi.
Đoạn cuối cùng, Peter - người Trái đất lạc lên hành tinh này - suýt thì mất mạng trên thiên đường. Vì sao ư? Vì chàng nổi tính trẻ và lòng trắc ẩn, muốn làm một điều gì đó cứu giúp những người mang vòi.
Vất vả lắm, chàng mới trở về được tàu vũ trụ của mình nơi người vợ mới cưới đang chờ chàng một cách tuyệt vọng.
Phía sau họ, hành tinh Oxygene liên tục phát những tia chớp đỏ, nâu, lúc sẫm lúc nhạt, như có một cơn bão mạnh hoành hành.
Những người mang vòi đã vùng lên.
Tác giả đã ngừng câu chuyện ở đó, cho rằng như thế là đẹp. Khi tôi còn nhỏ, hăng hái và nóng tính, tôi cũng hả hê cho rằng kết thúc như thế là đẹp. Ngày nay thì tôi ngẫm mà sợ. Điều gì sẽ xảy ra sau đó? Ai trong số những người mang vòi đó biết phải làm thế nào để cứu lấy hành tinh của họ, cứu họ khỏi những chiếc mặt nạ giờ đã trở thành như một phần cơ thể không thể thiếu được ? Làm việc đều đặn như máy thì họ biết, hung hăng đập phá thì nay họ cũng biết; còn làm thế nào để cứu Trái đất thì đến tổ tiên họ còn bất lực kia mà! Mà họ so với tổ tiên mình thế nào được, khi nhiều thế hệ liên tiếp rồi não họ lúc nào cũng thiếu oxy, ngày ba bữa ăn súp luôn có trộn thuốc an thần, và đêm nào cũng thiếp ngủ đi với những thông điệp nhồi sọ đều đều phát ra từ ti vi?
Còn Peter, chàng cùng Lucy hôn nhau thắm thiết, vui vẻ lên đường trở về Trái đất với biển xanh và khí quyển mát lành.
Tuy truyện không đề cập, nhưng xét về độ dài của những chuyến du hành vũ trụ, ta dễ dàng đoán được Trái đất đón hai người trở về hẳn sẽ không còn như lúc họ ra đi.
Chàng Peter tội nghiệp, có biết Trái đất thân yêu của chàng giờ đã ra sao rồi hay không?