Đôi Khi Tình Yêu Chỉ Là Chuyện Một Người
Tác giả : Thiên Bình
NXB: Thời Đại
Tình trạng: mới 98%, chữ ký trang đầu, 256 trang khổ 12X20
Trên đời có hai cách để xoa dịu nỗi buồn bực, chán nản, cô đơn. Một là tìm đến những thứ vui vẻ, tươi tỉnh, sôi động để đá bay cái sự đỏng đảnh ra khỏi trái tim. Hai là tìm đến những gì giống với tâm trạng của mình để dựa nhờ sự đồng cảm an ủi.
Truyện của Thiên Bình là phương án hai.
Thiên Bình thực sự là một hiện tượng trong dòng văn chương cô theo đuổi. Tôi không rõ phải gọi tên “dòng” này thế nào, nhưng có vẻ giới trẻ rất thích đọc nó. Có thể bởi lứa tuổi ấy là lứa tuổi của tình yêu, hoặc của sự lựa chọn trong tình yêu, nên người trẻ nhận được sự đồng cảm hoàn hảo từ chia sẻ của Thiên Bình.
Nói đến đây, tôi nghĩ mình đã dùng từ “chia sẻ” đúng chỗ. Truyện do Thiên Bình viết ra giống như cô rút ruột rút gan từ chuyện đời mình mang ra giãi bày. Mà như thể chỉ là giãi bày với trang giấy trắng, không phải cố ý cho người khác đọc. Ai đọc, chẳng qua là thích mà tự tìm đến, chẳng qua là trót đọc một lần rồi thành ra lại muốn đọc nhiều lần.
Vì thế, tôi tự đặt tên cho cái “dòng” ấy của Thiên Bình là dòng văn chương nhật kí.
Tuy truyện của Thiên Bình có thể mang lại sự đồng cảm lớn lao cho những trái tim đang đập nhanh vì yêu, đang đập loạn vì được yêu, hay đang chẳng muốn đập nữa vì thất tình. Và quả thật là bản thân tôi cũng bị đắm chìm không dứt ra được trong mớ bản thảo của cô. Bỗng nhiên nhớ lại mình đã có một thời như thế. Yêu đương; Hết mình; Cháy ngùn ngụt; Hẫng chân; Rơi xuống hố băng. Thỉnh thoảng không thở được. Có cảm giác đó là một cuốn nhật kí viết chung cho toàn nhân loại từng yêu hoặc đang yêu. Nhưng cuối cùng, khi ngoi được mũi lên khỏi đợt sóng thần ấy, hít thở sâu, lập tức nhìn thấy ngay điểm chưa hoàn hảo, lại được sử dụng đi sử dụng lại rất nhiều lần, tựa như đấy là từ khóa mà Thiên Bình không thể không dùng vì bản thân cô mỗi lúc viết lại cảm thấy thế: Đau.
Tôi vốn nghĩ “Đau” không thể là một từ được dùng quá nhiều, bởi tự thân nó đọc lên nghe đã thấy rất khổ sở. Trên thế giới này, sự khổ sở vốn dĩ đã không ít, giá mà bớt “đau” đi được tí nào thì hay tí ấy. Nhưng nghĩ lại, truyện của Thiên Bình, như tôi nói đầu tiên, là phương án hai xoa dịu cơn buồn bực, chán nản. Có lẽ từ khóa “Đau” ở đây lại có tác dụng như một liều vắc-xin xịn, nhanh chóng tiêu diệt chủng loại vi - rút hiểm nguy mang tên nỗi cô đơn của người trẻ?